TIẾNG GỌI CỦA TỰ DO
Dương Trọng Văn ngày 3 tháng 11 năm 2024
Vào năm 1989. Vào thời điểm Chiến tranh Lạnh đang diễn ra, một thanh niên Đông Đức tên là Michael cảm thấy sự kìm kẹp ngột ngạt của Bức màn sắt. Anh khao khát tự do, khao khát một cuộc sống vượt ra khỏi chế độ áp bức. Với trái tim đập thình thịch như trống, anh đã gia nhập một nhóm bí mật lên kế hoạch trốn thoát qua Hungary đến Áo.
Đêm trốn thoát là một đêm mơ hồ của sự kích động và nỗi kinh hoàng. Khi họ rón rén vượt qua biên giới, tiếng súng nổ vang vọng trong bóng tối. Những viên đạn vèo vèo vụt qua, một lời nhắc nhở rõ ràng về cái giá của tự do. Michael chạy, hơi thở hổn hển, tâm trí anh như cơn lốc của nỗi sợ hãi và quyết tâm. Anh bước vào đêm tối của Áo, lần đầu tiên nếm trải hương vị tự do cháy bỏng trong phổi.
Ngày nay, vào năm 2024, một kiểu trốn thoát mới đang diễn ra ở biên giới phía nam của Hoa Kỳ. Các gia đình chạy trốn khỏi bạo lực, nghèo đói và tuyệt vọng tìm nơi ẩn náu, chỉ để gặp phải hàng rào thép gai và lời lẽ thù địch. Tiếng vọng của lịch sử dường như chế giễu hiện tại. Chúng ta có đang lặp lại những sai lầm trong quá khứ không?
Câu chuyện của Michael không phải là duy nhất. Vô số người Đông Đức đã liều mạng để thoát khỏi nanh vuốt của chủ nghĩa cộng sản. Lòng dũng cảm và sự hy sinh của họ đã mở đường cho sự thống nhất và một kỷ nguyên mới của hy vọng. Tuy nhiên, khi chúng ta chứng kiến hoàn cảnh khốn khổ của những người tị nạn ngày nay, chúng ta phải tự hỏi: Chúng ta đã quên những bài học trong quá khứ chưa?
Sự phân biệt đối xử mà những người tị nạn phải đối mặt ở Mỹ là vết nhơ đối với các giá trị của quốc gia chúng ta. Chúng ta tự hào là ngọn hải đăng của tự do và cơ hội, nhưng chúng ta lại quay lưng với những người tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chúng ta xây dựng những bức tường thay vì những cây cầu, quên mất vô số những người nhập cư đã xây dựng đất nước này bằng chính đôi tay của họ.
Khát vọng tự do của con người là phổ quát. Cho dù đó là một người Đông Đức thoát khỏi Bức màn sắt hay một người Trung Mỹ chạy trốn khỏi bạo lực băng đảng, thì khát vọng về một cuộc sống an toàn và thịnh vượng không có ranh giới. Phủ nhận những khát vọng này chính là phủ nhận nhân tính của chính chúng ta.
Khi chúng ta suy ngẫm về quá khứ, hãy cùng nhau học hỏi từ những sai lầm của lịch sử. Hãy cùng nhau nắm lấy tinh thần từ bi và thấu hiểu đã từng định hình nên nước Mỹ. Chúng ta hãy mở rộng trái tim và biên giới của mình cho những người đang tìm kiếm nơi trú ẩn, hãy nhớ rằng tất cả chúng ta đều là một phần của gia đình nhân loại, gắn kết với nhau bởi cùng một hy vọng và ước mơ.
Cuộc chạy trốn tuyệt vọng của người Đông Đức là lời nhắc nhở đau xót về một cuộc di cư lịch sử khác: Thuyền nhân Việt Nam. Sau khi Sài Gòn sụp đổ năm 1975, hàng triệu người Việt Nam đã chạy trốn khỏi chế độ cộng sản, liều mạng sống của mình trên những chiếc thuyền quá tải với hy vọng tìm được cuộc sống mới ở phương Tây.
Những cá nhân dũng cảm này đã phải đối mặt với những khó khăn không thể tưởng tượng nổi. Nhiều người đã chết trên biển, nạn nhân của bão, nạn đói và các cuộc tấn công của cướp biển. Những người sống sót đã phải chịu đựng những điều kiện khắc nghiệt trong các trại tị nạn, khao khát một cơ hội để xây dựng lại cuộc sống của họ.
Câu chuyện về Thuyền nhân là câu chuyện về sự kiên cường và hy vọng. Bất chấp những thách thức to lớn mà họ phải đối mặt, họ vẫn kiên trì, tìm thấy nơi ẩn náu và cơ hội ở các quốc gia trên khắp thế giới. Di sản của họ là minh chứng cho tinh thần bất khuất của con người.
Khi chúng ta vật lộn với những thách thức của làn sóng nhập cư hiện đại, điều cần thiết là phải nhớ lại những bài học trong quá khứ. Những trải nghiệm của những người trốn thoát Đông Đức và Thuyền nhân Việt Nam nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của lòng trắc ẩn, sự đồng cảm và cam kết đối với quyền con người.
Chúng ta hãy tôn vinh sự hy sinh của họ bằng cách tạo ra một thế giới công bằng và nhân ái hơn, một thế giới chào đón những người tìm kiếm nơi trú ẩn và mang đến cho họ cơ hội xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.
Commentaires