DỤ NGÔN NGƯỜI PHÚ HỘ DẠI DỘT
- lienhiephoi
- 11 minutes ago
- 5 min read
Maria Trinh Nguyễn, ngày 7 tháng 8 năm 2025
Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta thường nghe về những câu chuyện thành công, về việc kiếm được nhiều tiền, xây dựng cơ nghiệp và trở thành những người giàu có. Chúng ta ngưỡng mộ những người này và coi họ là những tấm gương. Nhưng liệu đó có phải là cách duy nhất để đo lường giá trị của một con người?
Đoạn Tin Mừng Lc 12:13-21 kể về một người nông dân giàu có. Ông đã thu hoạch được một mùa màng bội thu đến nỗi không còn chỗ chứa. Ông quyết định đập phá các kho lẫm cũ để xây những cái lớn hơn. Rồi ông tự nhủ: "Hồn ta hỡi, hãy nghỉ ngơi, ăn uống, vui vẻ đi thôi, vì ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm."
Thoạt nghe, chúng ta thấy đây là một người thành công, một người biết lo xa. Nhưng Chúa Giêsu lại gọi ông là "người dại dột". Vì sao?
Chúa Giêsu không lên án việc giàu có. Ngài cũng không chỉ trích người đàn ông vì đã làm việc chăm chỉ. Vấn đề của người phú hộ này là ở thái độ và cách ông sử dụng sự giàu có của mình. Ông đã nghĩ rằng cuộc sống của ông chỉ xoay quanh vật chất. Ông coi sự giàu có như một mục đích cuối cùng, một chiếc phao cứu sinh cho cuộc đời.
Ông không hề nghĩ đến ngày mai, không nghĩ đến người khác, và quan trọng hơn, ông không nghĩ đến Thiên Chúa. Ông đã tự mình lên kế hoạch cho cả cuộc đời mà không có Thiên Chúa trong đó. Ông đã quên rằng cuộc sống này là một món quà, và không ai có thể biết trước được mình sẽ sống đến bao giờ.
Trong dụ ngôn này, Thiên Chúa đã nói với người phú hộ: "Đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, vậy của cải ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?" Câu nói này như một tiếng chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở chúng ta về sự phù du của cuộc đời.
Đoạn Tin Mừng này mời gọi chúng ta nhìn lại mục đích sống của mình. Chúng ta đang sống để làm gì? Để tích trữ của cải cho bản thân, để hưởng thụ một mình, hay để làm giàu trước mặt Thiên Chúa?
"Làm giàu trước mặt Thiên Chúa" không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ tất cả để đi tu hay sống một cuộc đời nghèo khó. Nó có nghĩa là chúng ta phải sử dụng của cải, tài năng và thời gian của mình để làm vinh danh Chúa, để giúp đỡ những người xung quanh, để xây dựng Nước Trời.
Khi chúng ta biết chia sẻ, biết quan tâm đến người khác, biết sống với lòng biết ơn và yêu thương, chúng ta sẽ không còn sống một mình trong sự giàu có của mình nữa. Cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên phong phú và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Hãy nhớ, cuộc sống không chỉ là "ăn, uống, vui vẻ". Cuộc sống là một cuộc hành trình đi tìm ý nghĩa, đi tìm tình yêu, và đi tìm Thiên Chúa. Đừng để mình trở thành người phú hộ dại dột, tích trữ của cải cho một ngày mai không bao giờ đến. Hãy sống hôm nay như thể đó là ngày cuối cùng, và hãy sống với một trái tim rộng mở, yêu thương và biết chia sẻ. Bởi vì cuối cùng, "cuộc đời một người không phải do của cải mình có mà quyết định."
Dụ ngôn người phú hộ dại dột không chỉ là một câu chuyện nhắc nhở chúng ta về sự phù du của vật chất. Đó còn là một lời mời gọi sống một cuộc đời ý nghĩa, dấn thân vì những giá trị cao cả hơn. Đối với người trẻ Việt Nam, đây là một thông điệp mạnh mẽ và đầy tính thời sự.
Giới trẻ Việt Nam hôm nay sống trong một xã hội với nhiều thách thức. Chúng ta bị vây quanh bởi những cám dỗ của lối sống hưởng thụ, của sự vô cảm và của chủ nghĩa cá nhân. Một số người chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, xây dựng sự nghiệp cá nhân, và tích trữ của cải, giống như người phú hộ trong dụ ngôn. Họ quên đi những giá trị thiêng liêng hơn, như sự thật, công lý, và tự do.
Tuy nhiên, cũng có một bộ phận giới trẻ khác, những người dũng cảm, đang đấu tranh cho một Việt Nam tốt đẹp hơn. Họ không chấp nhận một cuộc sống chỉ biết an phận thủ thường, sống cho riêng mình. Họ không ngần ngại lên tiếng trước những bất công, những vi phạm nhân quyền, và những sự thật bị bóp méo. Họ đấu tranh cho sự tự do ngôn luận, cho một xã hội minh bạch, và cho một nền dân chủ thực sự.
Người phú hộ trong dụ ngôn đã sống trong một nỗi sợ hãi vô hình. Ông sợ một ngày nào đó sẽ mất đi của cải, mất đi sự an toàn, và vì thế, ông cố gắng tích trữ thật nhiều. Nỗi sợ hãi đó đã biến ông thành một người ích kỷ và vô cảm.
Tương tự, trong bối cảnh Việt Nam, có nhiều người trẻ sống trong nỗi sợ hãi. Sợ bị mất việc, sợ bị ảnh hưởng đến gia đình, sợ bị đàn áp. Nỗi sợ hãi này đã khiến họ im lặng trước những bất công, khiến họ chấp nhận một cuộc sống mà không có sự thật và công lý.
Nhưng Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: "Anh em đừng sợ những kẻ giết được thân xác mà không giết được linh hồn." (Mt 10:28). Lời dạy này mời gọi chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi. Nó kêu gọi chúng ta sống một cuộc đời không bị chi phối bởi những gì mình có, mà bởi những gì mình tin.
Những người trẻ đấu tranh cho tự do, dân chủ đang làm chính điều đó. Họ đã vượt qua nỗi sợ hãi cá nhân để đứng lên vì những giá trị chung. Họ đã chọn "làm giàu trước mặt Thiên Chúa" bằng cách đấu tranh cho sự thật, công lý, và yêu thương. Họ biết rằng cuộc sống này không phải để tích trữ vật chất cho mình, mà để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người.
Dụ ngôn người phú hộ dại dột là một lời mời gọi đầy cảm hứng, đặc biệt đối với giới trẻ Việt Nam. Nó mời gọi chúng ta đừng sống một cuộc đời vô vị và ích kỷ. Hãy sống một cuộc đời can đảm, dấn thân, và yêu thương. Hãy dùng tuổi trẻ của mình để làm những điều có ý nghĩa, để đóng góp vào việc xây dựng một xã hội công bằng và nhân ái.
Hãy nhớ rằng, "người ta sẽ đòi lại mạng ngươi" là một lời nhắc nhở về sự hữu hạn của đời người. Nhưng "của cải ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?" là một câu hỏi mở ra cho chúng ta một con đường khác: con đường của sự chia sẻ, của sự hy sinh, và của tình yêu. Đó là con đường dẫn đến sự sống thật, sự sống không bao giờ tàn phai. Đó là con đường mà người trẻ Việt Nam đang bước đi, vì một tương lai tự do và dân chủ cho dân tộc Việt Nam.

Comments