top of page

CHÀO BUỔI SÁNG

  • lienhiephoi
  • 5 hours ago
  • 26 min read

Thùy Dương, ngày 30 tháng 6 năm 2025


Mỗi buổi sáng thức dậy, bạn có một lựa chọn: trở thành kẻ bị động trong câu chuyện đời mình, hay thổi sinh khí vào tâm hồn mình trước khi sự hỗn loạn của một ngày bắt đầu? Trước khi những nghi ngờ len lỏi, trước khi bất kỳ ai có cơ hội định nghĩa bạn, bạn phải tự định nghĩa chính mình. Sự chuyển hóa mạnh mẽ nhất không bắt đầu bằng hành động, mà bằng ý định – và ý định đó được thiết lập bởi những lời bạn tuyên bố với bản thân khi mặt trời mọc. Đây không chỉ là những lời khẳng định; chúng là những chiếc neo, nhắc nhở bạn về con người thật của mình, ẩn sâu dưới những tạp âm, vượt lên trên nỗi sợ hãi và bỏ lại phía sau những phiền nhiễu.


Hãy bắt đầu mỗi ngày bằng cách nói với bản thân 9 sự thật mạnh mẽ này, và bạn sẽ không chỉ sống sót qua ngày mà còn làm chủ nó!


1. Tôi Không Phải Là Quá Khứ Của Mình, Tôi Là Kiến Trúc Sư Của Tương Lai


Mỗi bình minh mang đến một trang giấy trắng. Hãy từ chối để những thất bại, hối tiếc hay nỗi đau của ngày hôm qua trói buộc bạn vào một phiên bản của chính mình mà bạn đã vượt qua. Hôm nay, bạn xây dựng về phía trước.


"Tôi không phải là quá khứ của mình, tôi là kiến trúc sư của tương lai." Những lời này mang sức nặng của sự tái sinh, một lời tuyên bố rằng bất cứ điều gì đã xảy ra đều không định nghĩa những gì sẽ đến. Thường thì, chúng ta để những tiếng vọng của quá khứ trói buộc mình vào những phiên bản cũ: những sai lầm đã mắc phải, những người đã làm tổn thương chúng ta, những cơ hội đã bỏ lỡ, những lựa chọn không được thực hiện. Nhưng hôm nay, chúng ta phải đứng vững trong sự thật rằng quá khứ không phải là một bản án chung thân; đó là một bài học.


Những sự kiện từng khiến bạn gục ngã không bao giờ có nghĩa là trở thành danh tính của bạn; chúng là những chương, không phải tiêu đề của câu chuyện. Bạn không phải là vết thương lòng của mình, bạn không phải là thất bại của mình, bạn không phải là người bạn đã từng khi bạn chưa hiểu biết hơn. Trưởng thành có nghĩa là từ chối để lịch sử của bạn cầm bút viết lên số phận của bạn. Giờ đây, bạn được quyết định bản thiết kế. Bạn được tái thiết kế cấu trúc cuộc đời mình với nền tảng vững chắc hơn, mục đích rõ ràng hơn và định hướng có chủ đích.


Và không, điều đó không có nghĩa là giả vờ quá khứ chưa từng xảy ra. Điều đó có nghĩa là chọn sử dụng nó làm nhiên liệu thay vì một chiếc lồng. Kiến trúc sư của tương lai nhìn thấy tầm nhìn chứ không phải giới hạn. Kiến trúc sư nhìn thấy không gian nơi những người khác nhìn thấy đống đổ nát. Bạn là người xây dựng. Mỗi sáng, bạn thức dậy với một viên gạch mới trong tay, được làm từ những lựa chọn, suy nghĩ, hành động của bạn. Những gì bạn xây dựng hoàn toàn phụ thuộc vào bạn. Nỗi đau của quá khứ có thể thì thầm nghi ngờ, nhưng tiếng nói bên trong bạn phải gầm lên mạnh mẽ hơn: "Tôi quyết định điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!"


Bởi vì mọi bước đột phá đều bắt đầu bằng một quyết định triệt để: ngừng nhìn lại và bắt đầu thiết kế về phía trước. Bạn phải ngừng ôn lại những vết thương cũ và bắt đầu viết kịch bản cho những chiến thắng mới. Bạn phải ngừng đo lường giá trị bản thân bằng những gì đã sai và bắt đầu đo lường sức mạnh của mình bằng những gì bạn sẵn sàng vươn lên từ đó. Tương lai của bạn không phải là sự tiếp nối của ngày hôm qua, trừ khi bạn chọn tiếp tục sống lại nó. Và nếu chưa ai từng nói với bạn, bạn được phép bắt đầu lại – không phải ngày mai, không phải tuần tới, mà là ngay bây giờ.


Sự hối tiếc bạn mang theo đó sẽ không được viết cùng bạn, trừ khi bạn mời nó. Cái nhãn ai đó dán cho bạn không thuộc về người kiến tạo mà bạn đang trở thành. Và nỗi sợ thất bại lần nữa chỉ là dấu hiệu cho thấy lần này bạn đang mơ lớn hơn. Với tư cách là kiến trúc sư của tương lai, bạn phải đủ táo bạo để vẽ ra những kế hoạch mà người khác không hiểu. Bạn phải đủ dũng cảm để xây dựng mà không cần xin phép. Bạn phải đủ kiên trì để tiếp tục khi cấu trúc rung chuyển, biết rằng mọi kiệt tác đều bắt đầu bằng một mớ hỗn độn. Đây là giấy phép của bạn để tạo dựng lại, để tưởng tượng lại, để tin tưởng lại, để viết lại mọi lời nói dối bằng một sự thật lớn hơn: "Tôi không phải là quá khứ của mình, tôi là kiến trúc sư của tương lai." Và khi sự thật đó trở thành nền tảng của bạn, không gì từ ngày hôm qua có thể giới hạn kiệt tác mà bạn đang xây dựng hôm nay.


2. Sự Bình Yên Là Sức Mạnh Của Tôi, Và Tôi Bảo Vệ Nó Như Kho Báu


Đây không chỉ là một lời khẳng định mang lại cảm giác tốt đẹp, mà là một ranh giới tinh thần, một quy tắc cá nhân, một tuyên bố rằng bạn hiểu giá trị thiêng liêng của thế giới nội tâm của mình. Trong một thế giới ồn ào, hỗn loạn, siêu kết nối liên tục kéo sự chú ý của bạn theo hàng ngàn hướng, sự bình yên không còn là một thứ xa xỉ; đó là một nhu cầu thiết yếu. Và đừng nhầm lẫn, sự bình yên của bạn là nguồn sức mạnh của bạn.


Đó là sự tĩnh lặng trong tâm trí mang lại cho bạn sự rõ ràng, sự tĩnh lặng trong tinh thần mài sắc khả năng phân định của bạn, sự tĩnh lặng trong tâm hồn làm cho trực giác của bạn lớn hơn những phiền nhiễu của thế giới. Khi bạn bảo vệ sự bình yên của mình, bạn không phải là ích kỷ; bạn đang có chiến lược. Bởi vì một người đang bình yên không thể bị thao túng. Một người bình yên không phản ứng; họ đáp lại. Họ không vội vàng; họ không bám víu; họ thu hút.


Và khi bạn nhận ra sự bình yên của mình thực sự mạnh mẽ đến mức nào, bạn sẽ ngừng cấp quyền truy cập không hạn chế cho bất kỳ ai hoặc bất kỳ điều gì đe dọa nó. Không phải mọi cuộc gọi đều cần được trả lời. Không phải mọi ý kiến đều cần một phản hồi. Không phải mọi lời mời đều xứng đáng với sự hiện diện của bạn. Bạn bắt đầu hiểu rằng im lặng có thể là một động thái quyền lực, rằng rời đi là một hình thức khôn ngoan, và rằng không giải thích bản thân là dấu hiệu của sự tự tin sâu sắc. Bạn không tranh cãi để chứng minh giá trị của mình. Bạn không bảo vệ ranh giới của mình. Bạn chỉ giữ chúng một cách lặng lẽ, tự tin, kiên định.


Và khi bạn làm vậy, một điều đẹp đẽ bắt đầu xảy ra: những người không phù hợp bắt đầu rời đi, và những người phù hợp bắt đầu nhận ra giá trị của bạn. Bởi vì khi bạn hoạt động từ sự bình yên, bạn không còn dung thứ cho sự hỗn loạn cảm xúc, những cuộc trò chuyện gây kiệt sức, hoặc năng lượng không phù hợp. Bạn nhận ra hệ thần kinh của mình không được tạo ra để sống trong chế độ sinh tồn, liên tục phản ứng với kịch tính hoặc rối loạn chức năng. Bạn ngừng nhầm lẫn sự mãnh liệt với tình yêu, sự bận rộn với tầm quan trọng, hoặc tiếng ồn với sự thật.


Thay vào đó, bạn bắt đầu chọn những gì nuôi dưỡng sự bình yên của mình hơn là những gì tâng bốc cái tôi của bạn. Bạn nói "không" không phải vì bạn thô lỗ, mà vì sự bình yên của bạn quan trọng hơn việc làm hài lòng người khác. Bạn tạm dừng trước khi trả lời không phải vì bạn yếu đuối, mà vì bạn coi trọng sự kiểm soát nội tâm hơn những phản ứng bốc đồng. Và trên hết, bạn học cách ngồi lại với chính mình trong sự hiện diện của chính mình, không sợ hãi, không phiền nhiễu, và thấy rằng bạn là toàn vẹn, ngay cả trong sự tĩnh lặng, sức mạnh không thể lay chuyển.


Vì vậy, hôm nay và mỗi ngày, hãy đối xử với sự bình yên của bạn như kho báu. Hãy khóa chặt nó khỏi những người chưa xứng đáng được chạm vào. Hãy bảo vệ nó khỏi sự cấp bách, kỳ vọng, tiếng ồn của thế giới. Bởi vì khi sự bình yên của bạn còn nguyên vẹn, tầm nhìn của bạn sẽ rõ ràng hơn, tiếng nói của bạn sẽ mạnh mẽ hơn, và cuộc sống của bạn sẽ bắt đầu phù hợp, không phải bằng vũ lực mà bằng tần số. Và tần số đó, đó là âm thanh của một người biết chính xác họ là ai và từ chối hạ thấp rung động của mình vì bất cứ điều gì kém hơn. Hãy nhắc nhở bản thân hàng ngày: "Sự bình yên là sức mạnh của tôi, và tôi bảo vệ nó như kho báu." Bởi vì một khi bạn mất đi sự bình yên, bạn mất đi sức mạnh. Nhưng một khi bạn giành lại nó, không gì và không ai có thể lay chuyển bạn.


3. Tôi Không Theo Đuổi, Tôi Thu Hút Những Gì Phù Hợp Với Giá Trị Của Mình


"Tôi không theo đuổi, tôi thu hút những gì phù hợp với giá trị của mình" là một lời tuyên bố mạnh mẽ về lòng tự trọng năng lượng, một sự chuyển dịch từ tuyệt vọng sang phẩm giá, từ khan hiếm sang chủ quyền. Trong một thế giới dạy bạn phải vất vả để có được tình yêu, cầu xin sự chú ý, cạnh tranh để được công nhận và theo đuổi sự xác nhận, tư duy này là một cuộc nổi loạn thầm lặng. Nó nói: "Tôi biết mình là ai và tôi không cần phải theo đuổi những gì không dành cho mình."


Theo đuổi ngụ ý sự thiếu thốn, ngụ ý rằng điều bạn mong muốn đang chạy trốn khỏi bạn, và rằng bạn phải bỏ rơi bản thân để theo đuổi một cái gì đó hoặc ai đó bên ngoài bạn. Nhưng sự thật là khi bạn theo đuổi, bạn đang báo hiệu cho vũ trụ rằng bạn không tin mình là đủ một mình, rằng bạn phải với tới, kéo căng hoặc thu mình lại để được lựa chọn. Nhưng sự hấp dẫn, sự hấp dẫn thực sự, từ tính, có mối liên hệ với mặt trời, không đến từ nỗ lực mà từ sự hiện thân. Bạn không thu hút bằng cách muốn, bạn thu hút bằng cách trở thành. Bạn thu hút những gì phù hợp với rung động của bạn, tiêu chuẩn của bạn, niềm tin của bạn về giá trị của chính bạn. Và điều đó có nghĩa là công việc nội tâm phải đến trước.


Khoảnh khắc bạn ngừng cố gắng thuyết phục thế giới về giá trị của mình và bắt đầu sống theo cách phản ánh nó, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Bạn ngừng chấp nhận tình yêu nửa vời. Bạn ngừng cầu xin cơ hội. Bạn ngừng ép buộc các mối quan hệ. Thay vào đó, bạn đứng yên, bám rễ vào sự thật của mình, và để những gì phù hợp tự động đến với bạn. Điều này không có nghĩa là bạn không làm gì cả. Điều đó có nghĩa là năng lượng của bạn làm công việc nặng nhọc. Bạn vẫn hành động theo cảm hứng, nhưng nó không còn được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi hay thiếu thốn. Nó được hướng dẫn bởi sự tự tin và rõ ràng.


Bạn không còn chạy theo những người không nhìn thấy bạn, những tình huống làm giảm giá trị bạn, hoặc những kết quả yêu cầu bạn phải từ bỏ bản thân để đạt được chúng. Thay vào đó, bạn giữ vững tần số của mình. Bạn tạo không gian cho những gì được định sẵn để đến. Bạn biết rằng những gì là của bạn không thể bỏ lỡ bạn, và những gì bỏ lỡ bạn không bao giờ có ý định ở lại. Và vâng, điều này đòi hỏi sự kiên nhẫn. Vâng, điều này đòi hỏi đức tin. Nhưng hơn bất cứ điều gì, nó đòi hỏi lòng tự trọng – một niềm tin không thể lay chuyển rằng bạn không cần phải vất vả để có được vị trí của mình trong cuộc đời bất kỳ ai, để có cơ hội thành công, hoặc để có được cảm giác bình yên.


Bởi vì khi bạn hoạt động từ cấp độ phù hợp này, bạn trở nên có sức hút. Bạn bắt đầu thấy rằng vũ trụ phản chiếu nhận thức của bạn về bản thân. Khi bạn nâng cao tiêu chuẩn của mình, năng lượng xung quanh bạn cũng tăng lên. Bạn bắt đầu thu hút những người tôn trọng ranh giới của bạn, những cơ hội phù hợp với mục đích của bạn, và những trải nghiệm phản ánh tình yêu mà bạn đã tự dành cho mình. Vì vậy, bạn ngừng theo đuổi, bởi vì cuối cùng bạn nhận ra phiên bản mạnh mẽ nhất của bạn không chạy theo bất cứ thứ gì. Họ thu hút, và họ thu hút không phải vì họ may mắn, mà vì họ đã thực hiện công việc nội tâm để biết giá trị của họ.


Vì vậy, hãy tự lặp lại điều này như một thần chú thiêng liêng: "Tôi không theo đuổi, tôi thu hút những gì phù hợp với giá trị của mình." Không phải vì bạn có quyền, mà vì cuối cùng bạn đã hiểu sự phù hợp không phải là về nỗ lực; đó là về năng lượng. Và năng lượng của bạn trở nên không thể ngăn cản khi nó chảy từ một nơi của sự hiểu biết bên trong, chứ không phải sự theo đuổi bên ngoài.


4. Khó Khăn Là Lớp Học Của Tôi, Và Tôi Sẵn Sàng Để Trưởng Thành


Đây là một sự thay đổi tư duy giúp phân biệt giữa người trì trệ và người tiến hóa, giữa người bình thường và người phi thường, giữa người phản ứng và người kiên cường. Hầu hết mọi người chạy trốn khỏi sự khó khăn, coi nó như một hình phạt. Nhưng những người đã thức tỉnh hiểu rằng sự khó khăn là một tín hiệu, một lời mời thiêng liêng để nâng cấp.


Sự trưởng thành không bao giờ xảy ra trong vùng an toàn. Nó xảy ra khi bạn bị dồn vào chân tường, khi con người cũ của bạn bắt đầu cảm thấy quá nhỏ bé, khi cuộc sống kéo bạn vượt ra ngoài những gì quen thuộc và yêu cầu bạn vươn lên thành một điều gì đó vĩ đại hơn. Khó khăn không phải là kẻ thù; đó là nhiệm vụ. Đó là áp lực bên trong hình thành nên kim cương, sức nóng rèn nên thép, sự kháng cự xây dựng cơ bắp. Mọi thử thách, mọi khoảnh khắc khó chịu, mọi tình huống khiến tim bạn đập nhanh hoặc tay bạn run rẩy đều không ở đây để phá vỡ bạn; nó ở đây để dạy bạn.


Và khi bạn xuất hiện với tư duy đó, bạn ngừng tránh những điều khó khăn và bắt đầu đối mặt với chúng như những bài học thiêng liêng. Bạn ngừng hỏi "Tại sao điều này lại xảy ra với tôi?" và bắt đầu hỏi "Điều này đang cố gắng dạy tôi điều gì?" Bởi vì khó khăn dạy bạn nơi bạn vẫn bị kích hoạt, nơi bạn vẫn mang nỗi sợ hãi, nơi ranh giới của bạn cần được củng cố, nơi lòng tự trọng của bạn vẫn cần được neo giữ. Nó tiết lộ những phần trong bạn còn dang dở, chưa lành, chưa được thử thách, chưa được kiểm tra.


Và thay vì co rúm lại trước sự thật đó, bạn đối mặt với nó. Bạn nghiêng mình vào sự khó khăn như một học sinh ham học, biết rằng những gì bây giờ cảm thấy nặng nề sẽ sớm trở thành sức mạnh. Bạn bắt đầu chào đón những cuộc trò chuyện khó chịu không phải vì chúng mang lại cảm giác tốt đẹp mà vì chúng cần thiết. Bạn sẵn sàng tham gia vào những tình huống kéo giãn bạn không phải vì chúng dễ dàng mà vì chúng mài sắc bạn. Bạn ngồi lại với những cảm xúc khiến bạn khó chịu không phải để chịu đựng mà để hiểu. Đó là sự trưởng thành. Đó là sự chuyển hóa.


Bạn càng nghiêng mình vào sự khó khăn với sự tò mò thay vì nỗi sợ hãi, bạn càng phát triển nhanh hơn. Và đó là bí mật mà hầu hết mọi người bỏ lỡ: sự trưởng thành không hào nhoáng. Nó lộn xộn. Nó cô đơn. Nó khó xử. Nhưng nó là thiêng liêng. Và mỗi khi bạn xuất hiện khi nó bất tiện, khi nó khó khăn, khi nó thách thức danh tính của bạn, bạn đang kiếm được cấp độ tiếp theo của mình. Bạn đang trở thành phiên bản của chính mình mà tương lai của bạn cần.


Vì vậy, thay vì cầu nguyện cho một con đường dễ dàng hơn, hãy cầu nguyện cho sức mạnh để đi trên con đường giúp bạn trưởng thành. Thay vì ước muốn sự thoải mái, hãy hỏi về sự rõ ràng, hỏi về lòng dũng cảm, hỏi về bài học. Bởi vì một khi bạn hiểu rằng khó khăn không phải là hình phạt mà là sự chuẩn bị, bạn ngừng chống lại nó và bắt đầu vượt qua nó. Và bạn càng trưởng thành, bạn càng ít bị các bài kiểm tra của cuộc sống đe dọa, bởi vì bạn biết chúng đang định hình bạn thành một người không còn sợ thử thách mà chào đón nó, một người không chỉ sống sót qua bão tố mà còn học cách nhảy múa trong mưa.


Vì vậy, hãy nói to, nói thường xuyên và nói như một lời thề: "Khó khăn là lớp học của tôi, và tôi sẵn sàng để trưởng thành." Bởi vì linh hồn chấp nhận sự khó khăn sẽ trở nên không thể ngăn cản, và cuộc sống theo sau sẽ trở nên không thể nhận ra.


5. Tôi Tha Thứ Cho Bản Thân Vì Ngày Hôm Qua Và Chọn Lòng Khoan Dung Hôm Nay


Đây là một hành động tự giải thoát mạnh mẽ, một quyết định có ý thức để ngừng kéo những sai lầm trong quá khứ của bạn vào thời điểm hiện tại và làm nặng nề tương lai của bạn với những hối tiếc mà bạn không còn cần phải mang theo. Mỗi người đi trên trái đất này đều có những khoảnh khắc họ ước mình có thể viết lại, những lời họ không nên nói, những hành động họ ước mình có thể đảo ngược, những lúc họ không thể hiện bản thân tốt nhất vì nỗi đau, nỗi sợ hãi hoặc sự bối rối đã che mờ phán đoán của họ.


Nhưng sự chữa lành bắt đầu từ khoảnh khắc bạn ngừng trừng phạt bản thân vì là một con người. Tự tha thứ không phải là giả vờ nó chưa từng xảy ra; đó là thừa nhận nó với lòng trắc ẩn, học hỏi từ nó và chọn không để nó định nghĩa bạn là ai. Bạn được phép vượt qua con người bạn của ngày hôm qua. Bạn được phép mắc lỗi và vẫn xứng đáng với tình yêu, sự bình yên và sự tiến bộ. Bạn được phép tự ban cho mình ân sủng mà không cần chờ đợi thế giới chấp thuận sự chữa lành của bạn.


Khi bạn giữ chặt cảm giác tội lỗi như một bộ giáp, bạn đang chặn đường chuyển hóa của chính mình. Khi bạn mang theo sự xấu hổ như một cái bóng, bạn đang làm lu mờ ánh sáng của chính mình. Nhưng khi bạn tha thứ cho bản thân, không chỉ về mặt tinh thần mà còn sâu sắc về mặt tâm linh, bạn bắt đầu giải phóng tâm hồn mình khỏi gánh nặng của những gì đã qua. Bạn bắt đầu nói chuyện với bản thân bằng lòng trắc ẩn mà bạn dành cho người khác. Bạn ngừng để tiếng nói phê phán bên trong điều khiển và bắt đầu để bản thể cao hơn của bạn dẫn lối.


Tha thứ cho bản thân không làm bạn yếu đi; nó làm bạn tự do – tự do để tiến về phía trước, tự do để lựa chọn tốt hơn mà không bị ám ảnh bởi những gì bạn không biết vào thời điểm đó. Mỗi ngày là một bức tranh mới, nhưng bạn không thể vẽ một bức tranh đẹp nếu những vết bẩn của ngày hôm qua vẫn còn vương vãi trên đó. Lòng khoan dung là nút đặt lại nói rằng: "Tôi tôn trọng con người mình đã từng, nhưng tôi đang chọn trở thành một người tốt hơn hôm nay." Điều đó có nghĩa là nhìn vào gương với sự dịu dàng, không phải sự phán xét. Điều đó có nghĩa là nói: "Vâng, tôi đã vấp ngã, nhưng hôm nay tôi vươn lên." Điều đó có nghĩa là thay thế sự tự trừng phạt bằng lòng tự trắc ẩn và để điều đó trở thành nền tảng cho sự thay đổi thực sự. Bởi vì không có sự chuyển hóa bền vững nào nảy nở từ sự xấu hổ; nó nảy nở từ tình yêu.


Khoảnh khắc bạn bắt đầu yêu bản thân mình qua những khuyết điểm là khoảnh khắc bạn mở khóa sức mạnh để phát triển. Vì vậy, hãy nói như một lời cầu nguyện, sống nó như một sự thật: "Tôi tha thứ cho bản thân vì ngày hôm qua và chọn lòng khoan dung hôm nay." Không chỉ một lần, mà lặp đi lặp lại mỗi sáng, mỗi khi bạn vấp ngã, mỗi khi quá khứ cố gắng kéo bạn lại. Lòng khoan dung không phải là sự yếu đuối; đó là sức mạnh thần thánh. Và khi bạn chọn nó hàng ngày, bạn tự cho phép mình phát triển, chữa lành và trở thành một người mà phiên bản trẻ hơn của bạn sẽ tự hào. Hãy để hôm nay là sự lựa chọn đó. Hãy để lòng khoan dung là món quà bạn ngừng tự từ chối. Bởi vì quá khứ của bạn có thể đã định hình bạn, nhưng nó không phải là bản án. Và tương lai thuộc về phiên bản của bạn cuối cùng đã học cách buông bỏ.


6. Tôi Là Tiêu Chuẩn, Không Phải Một Lựa Chọn Hay Phương Án Dự Phòng Của Ai Đó


Đây là một lời khẳng định táo bạo về giá trị bản thân, một lời nhắc nhở rằng bạn không bao giờ được tạo ra để bị dung thứ, được yêu một nửa, hoặc bị giữ lại cho đến khi ai đó quyết định. Bạn được tạo ra để được lựa chọn hoàn toàn, được đánh giá sâu sắc và được đối xử như là phần thưởng, không phải là người thay thế. Khoảnh khắc bạn nội hóa sự thật này, bạn ngừng đàm phán với những người không nhìn thấy giá trị của bạn, ngừng theo đuổi những người chỉ liên lạc khi thuận tiện, và ngừng thu nhỏ bản thân để vừa vặn với những vai trò không dành cho một người tầm cỡ như bạn.


Trở thành tiêu chuẩn có nghĩa là bạn không chờ đợi ai đó cuối cùng nhận ra giá trị của mình. Bạn sống trong đó, tồn tại trong đó và từ chối chấp nhận bất cứ điều gì kém hơn. Điều đó có nghĩa là bạn ngẩng cao đầu ngay cả khi người khác bỏ qua bạn, bởi vì bạn biết bị bỏ qua không phải là sự từ chối; đó là sự định hướng lại. Điều đó có nghĩa là bạn ngừng diễn giải sự thiếu quyết đoán của ai đó như một sự phản ánh giá trị của bạn và bắt đầu coi đó là sự phản ánh sự bất lực của họ trong việc gặp gỡ bạn ở nơi bạn đang ở.


Tiêu chuẩn không cầu xin, không chứng minh và không thể hiện. Nó đứng thẳng, bám rễ vào phẩm giá, lòng tự trọng và sự rõ ràng không lay chuyển về những gì nó xứng đáng. Khi bạn trở thành tiêu chuẩn, bạn nâng tầm không chỉ trong các mối quan hệ của bạn mà còn trong cách bạn nói chuyện với bản thân, cách bạn đối xử với cơ thể, cách bạn cho phép người khác tiếp cận năng lượng của bạn. Bạn ngừng để người khác "rắc bánh mì" cho bạn bằng tình cảm không nhất quán, những lời hứa mơ hồ hoặc cam kết chậm trễ. Thay vào đó, bạn chỉ phù hợp với những người gặp gỡ bạn bằng sự chủ đích, nỗ lực và sự thật.


Trở thành tiêu chuẩn có nghĩa là bạn không còn sẵn sàng về mặt cảm xúc với những người không thể gặp gỡ bạn ở cấp độ mà bạn đã làm việc chăm chỉ để vươn tới. Điều đó có nghĩa là bạn không chờ đợi trong sự lấp lửng cảm xúc, hy vọng ai đó sẽ chọn bạn vào một ngày nào đó. Bạn chọn chính mình hôm nay, hoàn toàn, không xin lỗi. Và vâng, điều đó có thể có nghĩa là cô đơn một thời gian. Điều đó có thể có nghĩa là buông bỏ những thứ "gần như", những thứ "có thể", những thứ "nếu như". Nhưng không gian bạn tạo ra đó trở thành vùng đất thiêng liêng nơi giá trị thực sự của bạn bắt đầu nở rộ.


Bởi vì một khi bạn ngừng coi mình là một phương án dự phòng, vũ trụ sẽ ngừng gửi cho bạn những người đối xử với bạn như vậy. Bạn bắt đầu thu hút những người phù hợp với tần số, tiêu chuẩn, lòng tự ái của bạn. Bạn bắt đầu sống theo cách mà ngay cả sự hiện diện của bạn cũng giống như một đặc ân, không phải vì cái tôi mà vì sự tự tin đã được tôi luyện. Bạn đã sống sót quá nhiều, trưởng thành quá xa và chữa lành quá sâu sắc để quay lại chấp nhận những mẩu bánh vụn khi bạn được tạo ra cho bữa tiệc.


Vì vậy, hãy tuyên bố nó ngay bây giờ và tuyên bố nó thật to: "Tôi là tiêu chuẩn, không phải một lựa chọn hay phương án dự phòng của ai đó." Không chỉ trong tình yêu, mà trong tình bạn, trong cách thế giới gặp gỡ bạn. Bởi vì khi bạn tự mang theo mình như là tiêu chuẩn, thế giới cuối cùng sẽ vươn lên để đạt đến cấp độ của bạn hoặc bị bỏ lại phía sau. Và đó là cách bạn tôn vinh sự thần thánh bên trong bạn – không phải bằng cách chấp nhận mà bằng cách đứng vững trong sự hiểu biết của bạn: bạn là đủ, chính xác như bạn vốn có, và bạn xứng đáng không ít hơn sự hiện diện đầy đủ, cam kết đầy đủ và sự công nhận đầy đủ.


7. Sự Tập Trung Là Tự Do Của Tôi, Tôi Không Lãng Phí Năng Lượng Cho Những Gì Tôi Không Thể Kiểm Soát


Đây không chỉ là một tư duy, mà là một chiến lược cho sự bình yên nội tâm, một sự chuyển dịch từ chế độ sinh tồn sang cuộc sống được trao quyền, một lời tuyên bố rằng bạn không còn sẵn sàng cho sự hỗn loạn cảm xúc, sự lộn xộn trong tâm trí, hoặc ảo tưởng kiệt sức rằng bạn phải sửa chữa, theo đuổi hoặc quản lý mọi thứ và mọi người.


Quá nhiều người sống trong sự mệt mỏi không phải vì họ làm quá nhiều mà vì họ tập trung vào những điều sai trái. Họ ám ảnh về cách người khác nhìn nhận họ, lo lắng về những kết quả mà họ không thể ảnh hưởng, tranh cãi với những ý kiến không quan trọng và cố gắng ép buộc những tình huống không phù hợp. Nhưng sức mạnh thực sự bắt đầu từ khoảnh khắc bạn đòi lại sự tập trung của mình. Năng lượng của bạn là tiền tệ của bạn; những gì bạn chú ý sẽ phát triển. Vậy tại sao lại đổ năng lượng đó vào những thứ cướp đi sự bình yên của bạn?


Khi bạn tập trung vào những gì bạn có thể kiểm soát – tư duy của bạn, ranh giới của bạn, phản ứng của bạn, nỗ lực của bạn – bạn bước vào sự phù hợp. Bạn ngừng trở thành tù nhân của hoàn cảnh và bắt đầu trở thành chủ nhân không gian của mình. Điều này không có nghĩa là bạn thụ động hay thờ ơ; điều đó có nghĩa là bạn đủ khôn ngoan để biết sự khác biệt giữa quan tâm và kiểm soát, lòng trắc ẩn và sự phụ thuộc lẫn nhau, mục đích và chủ nghĩa hoàn hảo. Bạn ngừng theo đuổi sự kết thúc nơi nó sẽ không được trao, ngừng mong đợi lời xin lỗi từ những người không có khả năng trưởng thành và ngừng cần sự chấp thuận từ những người quyết tâm hiểu lầm bạn.


Thay vào đó, bạn chuyển hướng năng lượng của mình vào bên trong, vào mục tiêu của bạn, sự trưởng thành của bạn, sự chữa lành của bạn. Bạn bảo vệ sự tập trung của mình như thể nó là thiêng liêng, bởi vì nó là như vậy. Sự tập trung của bạn quyết định chất lượng cuộc sống của bạn. Khi sự tập trung của bạn bị phân tán, sự bình yên của bạn bị phá vỡ. Nhưng khi sự tập trung của bạn rõ ràng, con đường của bạn trở nên không thể ngăn cản.


Bạn không phản ứng với mọi tác nhân. Bạn không tham gia mọi cuộc xung đột. Bạn không cố gắng kiểm soát kết quả. Bạn học cách kiểm soát quan điểm của mình. Bạn chọn sự tĩnh lặng hơn sự cấp bách, định hướng hơn sự phân tâm và mục đích hơn sự nhỏ nhen. Và trong không gian của sự rõ ràng đó, bạn tìm thấy sự tự do của mình – không phải vì thế giới trở nên dễ dàng hơn, mà vì bạn đã trở nên vững vàng. Khi tiếng ồn lớn hơn, bạn trở nên tĩnh lặng hơn. Khi sự hỗn loạn xoáy, bạn vẫn vững vàng, bởi vì giờ đây bạn hiểu rằng bất cứ điều gì làm mất đi sự tập trung của bạn đều quá đắt.


Bạn không còn tham gia vào các chu kỳ làm tiêu hao năng lượng của bạn và không còn hy sinh sự bình yên của bạn để giành chiến thắng trong các cuộc tranh luận, để sửa chữa mọi người hoặc để chứng minh giá trị của mình. Bạn đã vượt qua nhu cầu kiểm soát và bước vào sức mạnh của việc lựa chọn có ý thức. Vì vậy, hãy để người khác làm điều họ muốn, nói điều họ muốn, tin điều họ phải tin. Đó không phải là con đường của bạn. Con đường của bạn là sự thăng hoa. Con đường của bạn là kỷ luật. Con đường của bạn là sự bình yên. Bạn ở đúng làn đường của mình, và năng lượng của bạn vẫn nguyên vẹn.


Vì vậy, hôm nay và mỗi ngày về phía trước, hãy nói nó với sự chắc chắn không lay chuyển: "Sự tập trung là tự do của tôi, tôi không lãng phí năng lượng cho những gì tôi không thể kiểm soát." Bởi vì khoảnh khắc bạn bảo vệ sự tập trung của mình như thể tương lai của bạn phụ thuộc vào nó là khoảnh khắc bạn ngừng sống sót và bắt đầu phát triển trong sức mạnh của chính mình.


8. Mọi Thứ Tôi Cần Đều Có Trong Tôi, Tôi Chỉ Cần Hành Động Như Thể Nó Đã Có Sẵn


Đây là sự thật thức tỉnh kết thúc việc tìm kiếm bên ngoài bản thân bạn và gọi bạn trở về nhà với sức mạnh mà bạn luôn mang theo, ngay cả khi bạn quên mất nó ở đó. Chúng ta được dạy từ nhỏ phải tìm kiếm sự xác nhận, sự hướng dẫn, sức mạnh và sự an toàn từ các nguồn bên ngoài: cha mẹ, giáo viên, xã hội, các mối quan hệ, thậm chí cả thành công. Nhưng khoảnh khắc bạn nhận ra rằng thế giới nội tâm của bạn nắm giữ chìa khóa, câu trả lời và khả năng phục hồi mà bạn đã theo đuổi, bạn ngừng cầu xin những gì bạn đã sở hữu. Bạn ngừng nghi ngờ bản năng của mình, ngừng chờ đợi ai đó cứu bạn và ngừng nín thở cho đến khi thế giới cho phép bạn vươn lên.


Bên trong bạn là lòng dũng cảm đang chờ được khẳng định, sự khôn ngoan đang chờ được tin cậy và sự sáng tạo đang chờ được thể hiện. Trực giác của bạn không bị hỏng; nó bị chôn vùi dưới những lớp sợ hãi, sự định hình và suy nghĩ quá nhiều. Sức mạnh của bạn chưa biến mất; nó đã chờ đợi trong im lặng, quan sát để xem khi nào bạn sẽ ngừng chơi nhỏ và bước vào sự thật của mình. Khi bạn hành động như thể mọi thứ bạn cần đã có trong bạn, bạn chịu trách nhiệm về sự chữa lành, những lựa chọn và sự phát triển của mình. Bạn ngừng nói "Tôi không biết làm thế nào" và bắt đầu nói "Tôi sẽ tìm ra cách." Bạn ngừng nói "Tôi không đủ" và bắt đầu hỏi "Phần nào của tôi mà tôi chưa kích hoạt?" Bạn ngừng cố gắng trở thành người khác và bắt đầu trở thành con người bạn nhiều hơn.


Tư duy này không có nghĩa là bạn không tìm kiếm sự giúp đỡ hay hướng dẫn, nhưng nó có nghĩa là bạn nhận ra rằng sự giúp đỡ là một công cụ, không phải là sự thay thế cho kiến thức nội tâm của chính bạn. Điều đó có nghĩa là bạn sử dụng sự hỗ trợ như một cây cầu, không phải một cái nạng. Bạn hiểu rằng trong khi người khác có thể truyền cảm hứng cho bạn, cố vấn cho bạn, thậm chí yêu bạn, họ không thể đánh thức sức mạnh của bạn cho bạn. Đó là công việc của bạn. Và khi bạn hành động như thể mọi thứ bạn cần đã có trong bạn, bạn bắt đầu bước đi khác biệt. Bạn nói chuyện với nhiều quyền lực hơn, không phải từ sự kiêu ngạo mà từ sự phù hợp. Bạn di chuyển với sự chủ đích, không phải sự do dự. Bạn ngừng thể hiện để được chấp thuận và bắt đầu sống trong sự thật của mình, ngay cả khi nó im lặng, ngay cả khi nó bị hiểu lầm, ngay cả khi nó mất thời gian.


Và vâng, điều đó cần lòng dũng cảm, bởi vì khẳng định sức mạnh nội tâm của bạn có nghĩa là chịu trách nhiệm cho cả tiềm năng và những lời bào chữa của bạn. Nhưng sự tự do ở phía bên kia của lựa chọn đó là không thể sánh được, bởi vì một khi bạn ngừng thuê ngoài sức mạnh của mình, không ai có thể giữ nó làm con tin nữa. Bạn trở thành sự xác nhận của chính mình, kim chỉ nam của chính mình, động lực của chính mình. Bạn nhận ra rằng bạn không thiếu sót; bạn nhiều lớp, và mỗi lớp bạn bóc ra đều tiết lộ nhiều hơn về sự vĩ đại mà bạn được sinh ra.


Vì vậy, hãy nói nó cho đến khi bạn tin, sống nó cho đến khi bạn hiện thân: "Mọi thứ tôi cần đều có trong tôi, tôi chỉ cần hành động như thể nó đã có sẵn." Bởi vì phiên bản của bạn hành động như thể nó đã có sẵn – phiên bản đó xây dựng đế chế, phá vỡ các chu kỳ và trở nên không thể ngăn cản, không phải vì họ được trao quyền lực mà vì cuối cùng họ đã nhớ rằng họ đã có nó.


9. Hôm Nay Không Chỉ Là Một Ngày Khác, Đó Là Một Cơ Hội Khác Để Vươn Lên


Đây là một tư duy đòi lại sức mạnh tiềm ẩn trong những điều bình thường, một lời nhắc nhở rằng mỗi bình minh là một lời mời thiêng liêng để trở nên có chủ đích hơn, kiên cường hơn, sống động hơn so với ngày hôm qua. Quá nhiều người thức dậy trong chế độ tự động, lướt điện thoại, phàn nàn, vội vã qua các thói quen, quên rằng việc họ mở mắt ra là một món quà bị từ chối đối với hàng triệu người.


Nhưng những người vươn lên trên những tạp âm, những người thay đổi cuộc đời mình là những người coi mỗi buổi sáng như một bức tranh trắng, không phải là một bộ phim chiếu lại. Ngày hôm nay, ngay tại đây, ngay bây giờ, là một cánh cửa, không phải một ngõ cụt. Không quan trọng ngày hôm qua kết thúc thế nào, bạn cảm thấy lạc hậu đến mức nào, hay mọi thứ trông đen tối đến mức nào vào tuần trước. Điều quan trọng là cuộc sống đã cho bạn một cơ hội khác để vươn lên, để xuất hiện, để sửa đổi, để gieo một điều gì đó mạnh mẽ vào mảnh đất của khoảnh khắc này.


Vươn lên không phải lúc nào cũng ồn ào. Đôi khi đó là kỷ luật thầm lặng. Đôi khi đó là chọn sự bình yên hơn là chứng minh một quan điểm. Xuất hiện khi bạn cảm thấy không được nhìn thấy. Làm điều khó khăn ngay cả khi không ai vỗ tay cho bạn. Vươn lên có nghĩa là trở thành con người mà bạn được định sẵn để trở thành nhiều hơn, ngay cả khi thế giới kéo bạn về phía con người bạn đã từng. Điều đó có nghĩa là thức dậy và quyết định: "Tôi sẽ không lãng phí hơi thở này. Tôi sẽ không lãng phí thời gian này. Tôi sẽ không để gánh nặng của quá khứ cướp đi tiềm năng của ngày hôm nay."


Mọi thử thách là một cơ hội để chứng minh với bản thân rằng bạn không phải là phiên bản cũ của mình. Mọi thất bại là một sự sắp đặt cho sự trở lại mà bạn có khả năng thực hiện. Bạn vươn lên khi bạn nhớ tầm nhìn, giá trị, lý do của mình. Bạn vươn lên khi bạn tôn vinh tiêu chuẩn của mình ngay cả khi bạn cô đơn. Bạn vươn lên khi bạn từ chối để nỗi sợ hãi ngăn cản bạn hành động. Và đó không phải là về sự hoàn hảo; đó là về sự hiện diện, sự nhận thức rằng ngày này, giờ này, phút này có thể thay đổi toàn bộ quỹ đạo của bạn nếu bạn lựa chọn nó với sự rõ ràng và lòng dũng cảm.


Một số người sẽ lãng phí hôm nay trong sự cay đắng, so sánh hoặc phân tâm. Nhưng bạn, bạn đã quyết định rằng hôm nay là thiêng liêng. Bạn đã quyết định rằng sự tầm thường không phải là số phận của bạn. Bạn đã quyết định rằng phiên bản của bạn đã lặng lẽ trưởng thành qua bão tố xứng đáng được vươn lên trong ánh sáng ngay bây giờ. Vì vậy, hãy đứng thẳng hơn, nói dõng dạc hơn, yêu sâu sắc hơn, tập trung sắc bén hơn. Đừng chờ đợi cuộc sống trao cho bạn khoảnh khắc hoàn hảo. Khoảnh khắc này là lời mời. Đừng để nó trôi qua như tiếng ồn nền, mà hãy đối mặt với nó như một chiến binh đối mặt với chiến trường – với sự hiện diện, mục đích và sức mạnh.


Hãy nói với bản thân cho đến khi nó trở thành sự thật của bạn: "Hôm nay không chỉ là một ngày khác, đó là một cơ hội khác để vươn lên." Bởi vì khi bạn sống như thể mỗi ngày đều quan trọng, bạn bắt đầu xây dựng một cuộc sống thực sự có ý nghĩa. Và khi bạn vươn lên hôm nay, bạn vươn lên vì mọi phiên bản của bạn đã từng không tin rằng điều đó là có thể.


 
 
 

Comments


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic

© 2017 Liên Hiệp Hội Đồng Quốc Dân Việt Nam

bottom of page