Vết Máu Thiên An Môn
Thanh Hóa ngày 8 tháng 2 năm 2024
Bóng tối nhuộm đỏ Quảng trường Thiên An Môn vào ngày 4 tháng 6 năm 1989. Tiếng súng nổ vang, tiếng gào thét vang động, và bầu trời mịt mù bởi khói lửa. Sau cuộc nổi dậy đẫm máu, trên bức tường nhuốm màu tang thương, một dòng chữ hiện lên: “Chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, sẽ có một ngày khi chúng tôi có thể hát bài hát vui mừng và chiến thắng cho những người đã chết hôm qua, cho những người đang chết hôm nay, và sẽ chết ngày mai, và cho những người gặp nhau đây rồi vĩnh biệt hôm sau.”
Dòng chữ ngắn ngủi ấy như một tiếng thét bi ai, nhưng đồng thời cũng là lời khẳng định mạnh mẽ về niềm tin vào tương lai. Niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn, nơi con người được tự do, nơi tiếng nói của họ được lắng nghe, nơi hy sinh của họ được ghi nhận.
Dưới bóng tối của sự áp bức, ngọn lửa hy vọng vẫn âm ỉ cháy. Niềm tin ấy được chắp cánh bởi những sinh viên trẻ tuổi, những người đã dũng cảm đứng lên đấu tranh cho tự do và dân chủ. Họ đã ngã xuống, nhưng tinh thần của họ vẫn sống mãi. Máu của họ đã nhuộm đỏ Quảng trường Thiên An Môn, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa hy vọng. Dòng chữ trên tường là lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng, nơi con người được sống trong hòa bình và tự do.
Lời hứa hẹn ấy vẫn còn vang vọng cho đến ngày nay, nhắc nhở chúng ta về sự hy sinh của những người đã ngã xuống, và về trách nhiệm của chúng ta trong việc tiếp nối cuộc đấu tranh cho tự do và dân chủ. Niềm tin vào một ngày mai tươi sáng vẫn luôn tồn tại, bất chấp sự áp bức và bạo lực. Niềm tin ấy là ngọn đuốc soi sáng con đường hướng đến tự do, và là lời nhắc nhở rằng chúng ta không bao giờ được từ bỏ hy vọng.
Hãy cùng nhau hát bài ca chiến thắng cho những người đã ngã xuống, và cho một tương lai tươi sáng mà chúng ta cùng nhau vun đắp.
Comments