NIỀM TIN KHÔNG PHẢI LÀ SỰ VẮNG MẶT CỦA SỢ HÃI MÀ LÀ SỰ HIỆN DIỆN CỦA MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ VĨ ĐẠI HƠN
Suy niệm về Mark 4:35-41, John Dương, ngày 18 tháng 6 năm 2024
Những tia nước mặn làm cay mắt tôi giữa những cơn gió hú, một nữ thần báo tử đang gào thét trên mặt biển đang cuồn cuộn. Trái tim tôi phản chiếu nhịp điệu thất thường của những con sóng, tiếng trống điên cuồng đập vào xương sườn tôi. Xung quanh tôi, con tàu kiêu hãnh một thời, giờ chỉ là một món đồ chơi trong cơn thịnh nộ của đại dương, đang kêu cọt kẹt và rên rỉ phản đối. Nỗi sợ hãi, một con rắn lạnh lẽo, cuộn quanh cổ họng tôi, bóp nghẹt mọi lý trí.
Chúng tôi là những môn đệ, được chọn để đi theo một người nói về tình yêu và niềm hy vọng. Tuy nhiên, chúng tôi đang ở đây, trôi dạt trong cơn bão dường như đang chế nhạo đức tin của chúng tôi. Đâu là sự bình yên mà Ngài đã hứa? Đâu là sự bình tĩnh cần có trong trái tim của một tín đồ?
Một chuyển động nhấp nháy thu hút sự chú ý của tôi. Chúa Giêsu, thanh thản giữa sự hỗn loạn, ngủ ngon lành nép mình vào đuôi tàu. Làm sao Ngài có thể vô tâm đến thế? Ngài không nhìn thấy mối nguy hiểm sắp xảy ra sao? Chẳng lẽ Ngài không cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang cào xé tâm hồn chúng tôi sao?
Cơn giận nóng hổi và cay đắng dâng lên trong tôi. Đây chỉ là một thử thách khác thôi sao? Một trò chơi tàn khốc mà đức tin của chúng tôi là đồ chơi của các yếu tố? Giọng tôi khàn đặc vì sợ hãi và phẫn nộ, phá vỡ bản giao hưởng của cơn bão: "Thầy ơi, thầy không quan tâm nếu chúng ta chết đuối à?"
Chúa Giêsu thức tỉnh, không phải với sự giận dữ, nhưng với một câu hỏi sâu sắc hơn bất kỳ cơn bão nào: "Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin sao?"
Sự xấu hổ bao trùm lấy tôi, nóng rát và nhức nhối như tia nước xịt vào mặt tôi. Tôi thực sự đã quên tất cả những gì Ngài đã dạy chúng tôi sao? Phải chăng tôi đã quên những điều kỳ diệu, những lòng trắc ẩn, niềm tin vững chắc vào sức mạnh của tình yêu?
Với quyền năng thầm lặng làm yên lặng cơn bão trong tôi cũng như cơn bão bên ngoài, Chúa Giêsu nói với gió và sóng. "Hãy im đi, hãy lặng đi" Lời nói nặng trĩu trong không khí, một mệnh lệnh được truyền sức mạnh từ thế giới khác.
Và sau đó, im lặng. Một sự im lặng sâu sắc, không tự nhiên bao trùm. Gió như đứa trẻ bị mắng, lẩn đi. Những con sóng, những gã khổng lồ đã được thuần hóa, nằm phủ phục. Con thuyền, từng là một món đồ chơi điên cuồng, nhẹ nhàng đặt trên một bề mặt nhẵn như thủy tinh.
Chúng tôi há hốc mồm nhìn chằm chằm vào sự biến đổi đột ngột. Kinh ngạc, một cảm giác vượt xa nỗi kinh hoàng đã bao trùm lấy chúng tôi cách đây không lâu, tràn ngập trong lòng. Chúa Giêsu, chỉ bằng một câu nói, đã không chỉ làm dịu cơn bão; Ngài đã xoa dịu cơn bão trong lòng chúng tôi.
Nhìn Ngài đắm mình trong ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn, tôi hiểu. Niềm tin không phải là sự vắng mặt của nỗi sợ hãi mà là sự hiện diện của một điều gì đó lớn lao hơn. Đó là sự hiểu biết rằng ngay cả trong những cơn bão dữ dội nhất, bàn tay của tình yêu và sức mạnh vẫn luôn đặt trên chúng ta. Đó là sự bình yên thì thầm xuyên qua cơn gió hú, nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không đơn độc.
Khi chúng tôi hướng tới một chân trời êm đềm hơn, một sức mạnh mới được tìm thấy truyền qua tôi. Giông tố có thể quay trở lại, nhưng ký ức về sức mạnh thầm lặng đó, niềm tin vững vàng đó sẽ mãi là chiếc neo của tôi.
Comments