NHỮNG ĐIỀU BÍ ẨN CỦA VƯƠNG QUỐC THIÊN ĐÀNG
John Dương ngày 2 tháng 8 năm 2024
Phúc Âm thánh Mathew đoạn 13, câu 10 đến câu 17, là một thông điệp ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc, một lời than thở thiêng liêng về những trái tim chai đá và tâm trí mù quáng. Chúa Giê-su, Vị Bác sĩ vĩ đại, đứng trước đám đông khao khát được chữa lành, sự thật và sự sống. Tuy nhiên, trong sự khôn ngoan vô hạn của mình, Ngài che giấu thông điệp của mình bằng những câu chuyện ngụ ngôn, những câu chuyện lấp lánh ý nghĩa nhưng lại bị che khuất đối với những người không có đôi mắt đức tin.
Đây là một nghịch lý đau lòng. Chúa Giê-su, hiện thân của lòng trắc ẩn, cố tình chọn một phương pháp sẽ dễ bị hiểu lầm. Ngài nói những lời về sự sống vĩnh cửu, nhưng nhiều người sẽ chỉ nghe thấy tiếng vọng vô nghĩa. Giống như thể Ngài đang mời một bữa tiệc, nhưng thực khách lại không muốn thưởng thức sự phong phú của các món ăn.
Thông điệp này là tấm gương phản chiếu tâm hồn chúng ta. Chúng ta đã nghe Lời Chúa bao nhiêu lần nhưng lại không thực sự lắng nghe? Chúng ta đã nhìn thấy ánh sáng bao nhiêu lần nhưng lại chọn sống trong bóng tối? Chúng ta được mời vào một bữa tiệc ân sủng, nhưng chúng ta thường thích những món ăn quen thuộc theo sự hiểu biết của riêng mình.
Chúa Giê-su đã khóc vì sự mù quáng về mặt tâm linh này, không phải vì tức giận mà là vì đau buồn. Đó là nỗi buồn của một người cha nhìn đứa con từ chối món quà quý giá. Đó là nỗi buồn của một người yêu mà tình cảm bị đáp lại bằng sự thờ ơ. Và đó là nỗi buồn của một Đấng Cứu Thế khao khát sự cứu chuộc cho tạo vật của Ngài.
Nhưng giữa lời than thở này, cũng có một lời hứa. Đối với những ai có tai để nghe, những câu chuyện ngụ ngôn là cửa sổ vào vương quốc thiên đàng. Trái tim của họ là mảnh đất màu mỡ nơi những hạt giống chân lý bén rễ và phát triển. Và khi chúng nảy nở, chúng trở thành ngọn hải đăng của ánh sáng, thu hút những người khác vào vòng tay yêu thương của Chúa.
Vì vậy, chúng ta hãy cầu nguyện để có đôi mắt để nhìn và đôi tai để nghe. Chúng ta hãy cầu xin ân sủng để thoát khỏi xiềng xích của sự hiểu biết nông cạn của chính mình. Và chúng ta hãy trở thành những câu chuyện ngụ ngôn sống động, phản chiếu ánh sáng của Chúa Kitô vào một thế giới chìm trong bóng tối. Vì khi làm như vậy, chúng ta tham gia vào nỗi buồn thiêng liêng và hy vọng cuối cùng về sự cứu chuộc.
Câu chuyện ngụ ngôn về người gieo giống, khi Chúa Giê-su giải nghĩa, trở thành một cuộc khám phá sâu sắc về trái tim con người. Hạt giống, Lời Chúa, rất quý giá và mạnh mẽ, có khả năng mang lại một vụ mùa bội thu. Tuy nhiên, sự phát triển của nó hoàn toàn phụ thuộc vào tình trạng của đất mà nó gặp phải.
Có những người có trái tim như những con đường cứng rắn, bị giẫm đạp bởi cuộc diễu hành không ngừng nghỉ của những lo lắng và phiền nhiễu của thế gian. Lời Chúa, khi rơi xuống đất như vậy, không tìm thấy sự hỗ trợ. Nó nhanh chóng bị ma quỷ giật mất, hoặc bị bóp nghẹt bởi những chiếc gai của những lo lắng trong cuộc sống. Đây là những người nghe thông điệp nhưng không nắm bắt được chiều sâu của nó, tâm trí họ bận rộn với những thứ phù du của thế giới này.
Sau đó, có những người có trái tim nông cạn, giống như đất đá. Họ tiếp nhận Lời Chúa với sự nhiệt tình, nhưng đức tin của họ thiếu chiều sâu. Khi thử thách đến, quyết tâm của họ sụp đổ, và hạt giống héo úa. Họ giống như những người bạn chỉ đến trong những ngày thời tiết đẹp, từ bỏ niềm tin của mình khi mọi thứ trở nên khó khăn.
Nhưng cũng có những người được ban phước với trái tim dễ tiếp thu, giống như đất tốt. Họ nghe Lời Chúa, hiểu nó và giữ chặt nó. Họ giống như những cây được trồng bên dòng nước hằng sống, sinh hoa trái dồi dào. Đây là những người, thông qua đức tin và sự kiên trì, biến đổi thế giới xung quanh họ.
Khi suy ngẫm về dụ ngôn này, chúng ta buộc phải xem xét lại tấm lòng của chính mình. Chúng ta có bị chai sạn bởi áp lực của thế gian không? Chúng ta có hời hợt trong đức tin không? Hay chúng ta sở hữu mảnh đất màu mỡ, giàu có cần thiết cho sự phát triển tâm linh? Câu trả lời là một thách thức nghiêm túc, nhưng cũng là lời kêu gọi hành động.
Chúng ta có thể vun trồng mảnh đất trong lòng mình thông qua lời cầu nguyện, sự thiền định và việc siêng năng học Lời Chúa. Chúng ta có thể tìm kiếm cộng đồng với những người cùng đức tin, hỗ trợ và khích lệ lẫn nhau. Và chúng ta có thể sống cuộc đời mình như những chứng nhân cho sức mạnh biến đổi của phúc âm.
Khi làm như vậy, chúng ta không chỉ làm giàu thêm đời sống tâm linh của chính mình mà còn trở thành công cụ của ân điển Chúa trên thế giới. Vì như hạt giống do Người Gieo Giống gieo xuống sẽ sinh hoa trái dồi dào, thì cuộc sống của chúng ta cũng có thể trở thành minh chứng cho quyền năng của vương quốc Chúa.
Câu trả lời của Chúa Giê-su cho câu hỏi của các môn đồ về các dụ ngôn đã hé lộ một chân lý tâm linh sâu sắc: vương quốc thiên đàng là một điều bí ẩn. Đó là một vương quốc chỉ dành cho những ai có mắt để thấy và tai để nghe. Đó là một món quà, một kho báu được ban tặng cho những ai tìm kiếm nó với trái tim khiêm nhường.
Sự tương phản giữa các môn đồ và đám đông là rất rõ ràng. Các môn đồ, mặc dù không hoàn hảo, nhưng sở hữu một mức độ hiểu biết tâm linh. Họ đã được chọn, được kêu gọi và được trang bị để hiểu ý nghĩa sâu sắc hơn trong những lời dạy của Chúa Giê-su. Tuy nhiên, ngay cả họ cũng còn nhiều điều phải học.
Ngược lại, đám đông thì mù quáng về mặt tâm linh. Trái tim họ chai sạn, tâm trí họ bận rộn với những điều hời hợt. Họ nghe lời Chúa Giê-su, nhưng họ không thấu hiểu được chiều sâu của lời Chúa. Sự hiểu biết của họ chỉ giới hạn ở những thực tại trần thế và họ không thể hiểu được những chiều kích tâm linh của vương quốc thiên đàng.
Thông điệp này là lời nhắc nhở nghiêm túc về sự mong manh của đức tin chúng ta. Nó cảnh báo chúng ta về sự tự mãn, thúc giục chúng ta vun đắp mối quan hệ sâu sắc và lâu dài với Chúa. Nó thách thức chúng ta tìm kiếm sự hiểu biết, đặt câu hỏi và tham gia vào việc suy gẫm Kinh thánh với trái tim và tâm trí rộng mở.
Cuối cùng, sự huyền bí của vương quốc thiên đàng là lời kêu gọi làm môn đồ. Đó là lời mời bắt đầu hành trình phát triển và khám phá tâm linh suốt đời. Đó là lời hứa rằng khi chúng ta tìm kiếm, chúng ta sẽ tìm thấy, và khi chúng ta gõ cửa, cánh cửa sẽ mở ra.
Phúc Âm thánh Mathew đoạn 13, câu 10 đến câu 17, là lời khám phá nghiêm túc về trái tim con người và khả năng tiếp nhận Lời Chúa. Chúa Giê-su, Đấng Gieo Hạt Thần Thánh, gieo hạt giống chân lý, nhưng mùa gặt hoàn toàn phụ thuộc vào đất mà chúng rơi xuống. Một số trái tim bị chai sạn, những trái tim khác thì nông cạn, và một số ít trái tim là đất màu mỡ.
Dụ ngôn này tiết lộ một thực tế đau đớn: sự dồi dào của ân sủng Chúa thường đi kèm với sự mù quáng về mặt tâm linh. Đó là lời kêu gọi tự vấn, thúc giục chúng ta xem xét tình trạng của trái tim mình. Chúng ta có tiếp nhận hạt giống thiêng liêng hay chúng ta đang để những lo toan của thế gian bóp nghẹt sự phát triển của nó?
Chúng ta hãy cố gắng vun đắp những trái tim mềm mại và rộng mở, háo hức đón nhận những điều bí ẩn của vương quốc thiên đàng. Chúng ta hãy cầu nguyện để có đôi mắt để nhìn và đôi tai để nghe, để chúng ta có thể trở thành người mang ánh sáng trong một thế giới bị bao phủ bởi bóng tối. Vì cuối cùng, hành trình đi theo Chúa không chỉ là hiểu Lời Chúa, mà còn là hiện thân của Lời Chúa trong cuộc sống của chúng ta.
Comments