top of page

LÒNG DŨNG CẢM ĐỂ VƯƠN RA TÌM KIẾM SỰ GIÚP ĐỠ (Mark 5:25-34)

Kiều Lan ngày 1 tháng 7 năm 2024 (Chào mừng ngày thành lập Không Quân Việt Nam Cộng Hòa)

"25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm,

26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác.

27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người.

28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.”

29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.

30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm vào Ta?”

31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã chạm vào Ta?”

32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó.

33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người.

34 Người nói với bà ta: “Này con gái, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”


Giữa đám đông chen chúc, ngột ngạt, một tâm hồn đang đau khổ trong sự cô đơn tuyệt vọng. Suốt mười hai năm trời, người phụ nữ ấy bị chứng rong kinh, bị trói buộc vào một cuộc sống đầy tủi nhục và suy kiệt thể chất. Mỗi ngày là một cuộc chiến, hy vọng dần phai nhạt theo dòng máu chảy ra. Xã hội ruồng bỏ nàng, coi nàng là ô uế và bị xa lánh bởi luật lệ tôn giáo coi nàng là nguồn ô nhiễm.


Cảm xúc của nàng rối bời - tuyệt vọng, khao khát mãnh liệt một cuộc sống bình thường, và một tia thách thức, sự từ chối chấp nhận số phận. Các thầy thuốc đã hút hết tiền bạc của nàng, khiến nàng kiệt quệ về cả thể chất lẫn tiền bạc, nhưng bệnh tình thì vẫn không thuyên giảm. Nàng lênh đênh trên biển tuyệt vọng, không thấy bến bờ.


Rồi thì, một tiếng thì thầm. Tiếng đồn râm ran về một người tên là Giê-su, một thầy chữa bệnh thách thức những điều thông thường. Một tia sáng nhen nhóm trong lòng nàng. Hy vọng, mong manh và yếu ớt, dám nở rộ.


Đám đông rẽ ra như sóng trước cơn bão khi nàng tiến về phía trước, một con thuyền nhỏ bé chống lại dòng người cuồn cuộn. Sợ hãi đe dọa nuốt chửng nàng, nhưng khao khát được chữa lành còn mãnh liệt hơn. Với một cái chạm tuyệt vọng, nàng chạm vào áo choàng của Chúa Giê-su, một lời cầu nguyện im lặng cho sự cứu rỗi.


Lúc đó, thế giới như ngừng lại. Chúa Giê-su quay lại, ánh mắt Người chạm vào mắt nàng. Nỗi xấu hổ đe dọa kéo nàng xuống, nhưng trong đôi mắt Người, nàng không thấy sự phán xét, mà là sự thấu hiểu. Người không nhìn thấy một kẻ bị ruồng bỏ, mà là một người phụ nữ khao khát được trọn vẹn.


"Ai đã chạm vào Ta?" Chúa Giê-su hỏi, giọng Người như ngọn hải đăng trong giông tố.


Sự sợ hãi đe dọa làm nàng tê liệt, nhưng một lòng dũng cảm mới mẻ đã bén rễ. Nàng run rẩy bước tới và thú nhận. Và rồi, những lời hay nhất mà nàng từng nghe: "Này con gái, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh."


Những giọt nước mắt, dòng nước lũ đã kìm nén từ lâu, tuôn rơi trên má nàng. Không chỉ là sự chữa lành về thể xác, mặc dù điều đó mang lại một hơi thở nhẹ nhõm sâu sắc đến mức rung chuyển toàn bộ thể xác nàng. Đó là sự chấp nhận, sự công nhận giá trị của nàng như một người con gái, một người con của Thiên Chúa, xứng đáng được yêu thương và trọn vẹn.


Gánh nặng về thể xác và tinh thần đều được giải tỏa. Nỗi xấu hổ buông lỏng, thay vào đó là sự nhẹ nhàng mà nàng chưa từng biết đến trong nhiều năm. Nàng bước đi, không chỉ được chữa lành, mà còn được biến đổi. Cái chạm tay mang đến sự chữa lành thể xác cũng đã hàn gắn một tinh thần tan vỡ, minh chứng cho lòng trắc ẩn sâu sắc của Chúa Giê-su.


Câu chuyện này trong Phúc Âm của Thánh Mác-cô không chỉ đơn thuần là một sự chữa lành kỳ diệu. Đó là minh chứng cho sức mạnh biến đổi của đức tin, lòng dũng cảm cần có để vươn ra trong tuyệt vọng, và tình yêu vô bờ bến của một Thiên Chúa nhìn thấu những điều tan vỡ. Đó là lời nhắc nhở rằng trong những thời điểm đen tối nhất, một cái chạm, một lời nói, một tia hy vọng có thể là chất xúc tác cho sự chữa lành sâu sắc về mặt tình cảm và tâm linh.


Lạy Chúa Giê-su, con xin cảm ơn Ngài vì câu chuyện đầy hy vọng và cảm hứng từ Phúc Âm của Thánh Mác-cô. Câu chuyện về người phụ nữ bị rong kinh trong mười hai năm, người đã tìm thấy sự chữa lành và bình an trong vòng tay yêu thương của Chúa.


Lạy Chúa, con biết rằng con đường đến với Chúa không phải lúc nào cũng dễ dàng. Giống như người phụ nữ trong câu chuyện, con đôi khi cảm thấy lạc lõng, tuyệt vọng và bị bệnh tật giày vò. Con cảm thấy bị xã hội ruồng bỏ và xa lánh bởi những gánh nặng của mình.


Nhưng Lạy Chúa, con biết rằng Chúa luôn ở bên con, sẵn sàng dang rộng vòng tay yêu thương đón nhận con. Con tin rằng đức tin của con vào Chúa có thể biến đổi cuộc sống của con, mang lại cho con sức mạnh và hy vọng trong những lúc khó khăn nhất.


Lạy Chúa, xin ban cho con lòng dũng cảm để vươn ra và tìm kiếm sự giúp đỡ khi con cần. Xin cho con có niềm tin vào sức mạnh chữa lành của Chúa, rằng Chúa có thể mang lại sự bình an và trọn vẹn cho cuộc sống của con.


Lạy Chúa, xin cho con luôn nhớ rằng ngay cả trong những thời điểm đen tối nhất, Chúa vẫn ở bên con, soi sáng con đường của con và dẫn dắt con đến với tình yêu thương và sự chữa lành của Chúa.


Con cầu xin nhờ danh Đức Giê-su Ki-tô. Chúa chúng con. Amen.




Comments


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page