top of page

CHỊ HẰNG VÀ TÈO

Hữu Tâm ngày 16 tháng 2 năm 2025

Đêm tối buông xuống trên con đường đất đỏ, lầy lội sau cơn mưa chiều. Gió heo may thổi lạnh buốt, luồn qua những bộ quần áo sờn rách của mẹ con chị Hằng. Hôm nay, chị lại không bán vé số được gì nhiều. Bữa cơm tối của hai mẹ con có lẽ chỉ là bát cháo loãng với chút muối trắng.


Chị Hằng ôm chặt đứa con trai bé bỏng vào lòng, cố gắng truyền chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại cho con. Thằng Tèo, mới bốn tuổi, người gầy gò, xanh xao, run rẩy vì lạnh và đói. Đôi mắt nó buồn bã nhìn xa xăm vào bóng tối, nơi ánh đèn hiu hắt của những ngôi nhà xa xa lập lòe.


Cuộc đời chị Hằng là một chuỗi những ngày dài khổ cực. Chồng mất sớm vì bạo bệnh, để lại chị một mình với đứa con thơ dại. Chị bươn chải đủ nghề, từ rửa bát thuê, nhặt ve chai, đến làm thuê làm mướn, nhưng vẫn không đủ ăn. Cái nghèo, cái khó cứ bám riết lấy mẹ con chị như một bóng ma.


Đêm nay, khi hai mẹ con ngồi co ro bên vệ đường, chị Hằng chợt nhớ đến câu chuyện trong Kinh Thánh mà ông ngoại hay kể: "Đức Chúa Giê-su xuống núi cùng với các môn đồ. Có một đám đông rất lớn từ khắp xứ Giu-đê, từ Giê-ru-sa-lem và vùng duyên hải Ty-rơ và Si-đôn kéo đến cùng Ngài. Họ đến để nghe Ngài giảng dạy và để được chữa lành bệnh tật. Những người bị tà ma ám cũng được chữa lành." (Luca 6:17)


Lời Chúa như một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong đêm tối mịt mùng của cuộc đời chị. Chị thầm thì cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin Ngài cũng đoái thương đến mẹ con con. Xin Ngài ban cho chúng con sức mạnh để vượt qua những khó khăn này. Xin Ngài chữa lành những nỗi đau trong lòng con, và xin Ngài ban cho con một chút hy vọng."


Nước mắt chị Hằng lăn dài trên gò má. Nhìn đứa con trai đang ngủ say giấc bên cạnh, chị cảm thấy một niềm xót xa vô bờ bến. Chị ước gì mình có thể làm được điều gì đó để thay đổi cuộc đời con. Chị ước gì mình có thể mang đến cho con một tương lai tươi sáng hơn.


Nhưng rồi, chị lại nhớ đến lời Chúa. Ngài đã từng nói: "Phước cho những người nghèo khó, vì Nước Đức Chúa Trời là của họ." (Luca 6:20). Lời Chúa lại tiếp thêm cho chị một chút niềm tin. Có lẽ, trong sự nghèo khó này, chị sẽ tìm thấy được một niềm phước hạnh thật sự. Có lẽ, Chúa đang thử thách lòng tin của chị, và Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi những người tin cậy Ngài.


Đêm vẫn dài. Gió vẫn thổi. Nhưng trong lòng chị Hằng, một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi đã bắt đầu nhen nhóm. Chị tin rằng, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng với đức tin và tình yêu thương, mẹ con chị sẽ vượt qua tất cả. Như lời Chúa đã hứa, Ngài sẽ luôn ở cùng những người tin Ngài.


Đêm vẫn dài. Gió vẫn thổi. Nhưng trong lòng chị Hằng, một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi đã bắt đầu nhen nhóm. Chị tin rằng, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng với đức tin và tình yêu thương, mẹ con chị sẽ vượt qua tất cả. Như lời Chúa đã hứa, Ngài sẽ luôn ở cùng những người tin Ngài.


Ánh bình minh le lói rọi xuống con đường đất đỏ. Tèo cựa mình thức giấc, dụi mắt nhìn mẹ. Nó thấy đôi mắt mẹ đỏ hoe, nhưng ánh nhìn lại sáng ngời một niềm tin khó tả. Chị Hằng ôm con vào lòng, siết chặt. Trong lòng chị, không chỉ có niềm tin vào Chúa, mà còn có một niềm tin khác, một niềm tin vào tương lai.


Chị nghĩ đến những người con đất Việt, những người đang ngày đêm mong chờ tự do và dân chủ. Họ cũng như chị, đang phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Họ cũng đang khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc sống mà ở đó, tiếng nói của họ được lắng nghe, quyền lợi của họ được tôn trọng.


Chị Hằng không hiểu nhiều về chính trị, về những điều lớn lao. Nhưng chị hiểu được nỗi khổ của những người dân nghèo, những người bị áp bức, những người không có tiếng nói. Chị cảm nhận được sự khao khát tự do, khao khát được sống trong một xã hội công bằng, văn minh.


Chị thầm nghĩ, nếu mẹ con chị có thể vượt qua được những khó khăn này nhờ đức tin, thì những người con đất Việt kia cũng vậy. Họ cũng cần có một niềm tin, một niềm tin vào tương lai, một niềm tin vào sự thay đổi. Niềm tin ấy sẽ giúp họ vững vàng hơn trên con đường đấu tranh cho tự do và dân chủ.


Như lời Chúa đã nói: "Phước cho những người đói khát sự công bình, vì họ sẽ được no đủ." (Matthew 5:6). Những người con đất Việt đang đói khát tự do, dân chủ, công bình. Họ sẽ được no đủ. Chắc chắn là như vậy. Có thể con đường họ đi sẽ chông gai, có thể họ sẽ phải trải qua nhiều đau khổ, nhưng cuối cùng, ánh sáng của tự do và dân chủ sẽ chiếu rọi khắp đất nước Việt Nam.


Chị Hằng nhìn Tèo, xoa đầu con. Chị muốn con mình lớn lên trong một đất nước tự do, hạnh phúc. Chị muốn con mình được hưởng một nền giáo dục tốt, được sống trong một xã hội công bằng, văn minh. Và chị tin rằng, điều đó sẽ đến. Niềm tin ấy, giống như ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, sẽ sưởi ấm lòng chị, và tiếp thêm sức mạnh cho chị trên con đường đời chông gai. Và chị cũng tin rằng, niềm tin ấy cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh cho những người con đất Việt đang chờ đợi tự do và dân chủ. Bởi vì, như lời Chúa đã hứa, Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi những người tin cậy Ngài.



Comentarios


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic

© 2017 Liên Hiệp Hội Đồng Quốc Dân Việt Nam

bottom of page