Bên Thắng Cuộc - Họ Là Ai?
- lienhiephoi
- 11 hours ago
- 9 min read
Đoàn Bảo Châu, ngày 27 tháng 4 năm 2025
Tôi viết về điều này để tôi và các bạn hiểu chúng ta đang ở đâu trong mặt bằng nhân loại và cũng biết đâu một vài người với khả năng nhận thức hơn ở bên thắng cuộc nhìn được bản thân mình và từ đó có được sự thay đổi cần thiết.
Họ là ai? Họ là những người cộng sản? Sau 50 năm từ năm 1975, với tôi, họ không phải là người cộng sản, họ là hậu duệ của những người cộng sản, những người được thừa hưởng thành quả của những người cộng sản, hưởng cái bóng mà thế hệ cộng sản đích thực thuộc thế hệ đầu đã tạo ra.
Với tôi, chế độ cộng sản không còn, mà chỉ là một sự biến tướng, một sự thích nghi cho sự tồn tại của một chế độ. Và với con mắt nhìn nhận của tôi, những người trong hệ thống không có một tình yêu nước như những người cộng sản đích thực, họ cũng hô khẩu hiệu “do dân vì dân” nhưng trong tâm họ chỉ nghĩ tới lợi ích cá nhân nhỏ bé của mình. Lý tưởng cộng sản, nếu được phát ngôn nơi công cộng, thì chỉ như một câu sáo rỗng, một sự bắt buộc để tồn tại và đi lên trong một hệ thống.
Họ là một tập thể đồng nhất với tư tưởng, kiến thức, quan niệm, trải nghiệm… được mặc một bộ “đồng phục” đơn điệu, dễ đoán và cũ rích.
Rất cũ. Chính vì vậy mà trong suốt bao năm qua, không hề có một lãnh đạo nào ở Việt Nam có được một phát ngôn hay một bài diễn ngôn nào có thể gây cảm hứng, có giá trị khai sáng dân trí cho dân chúng. Một sản phẩm của một hệ thống rập khuôn, theo lối mòn, học hỏi chỉ từ chính trải nghiệm trong một vòng tròn “hậu cộng sản” thì làm sao có được một sự đột phá, một sự đổi mới sáng suốt và tích cực.
Tôi chưa viết gì về ông Tô Lâm bởi tôi chưa biết gì về ông ta, nhưng tôi có chút hy vọng ông ta sẽ tạo được sự thay đổi tích cực với những cải cách hiện nay. Điều này chúng ta phải chờ đợi và quan sát thêm.
Vậy Bên Thắng Cuộc, họ là ai?
Trước hết, họ có quyền tự hào về chiến thắng của mình. Điều ấy không ai có thể phủ nhận, nhưng để một chính thể có thể đưa dân tộc của mình đi lên, họ cần phải trí tuệ hơn hiện nay rất nhiều. Họ cần phải thoát ra thói quen tư duy mòn cũ, thoát ra cái ngã hậu cộng sản để nhìn hiện thực được minh triết và chỉ khi làm được vậy, họ mới có thể tiến bộ và làm tốt vai trò lãnh đạo của một dân tộc quật cường như Việt Nam.
Tôi luôn tự hào với dòng máu Việt Nam, nhưng tôi không tự hào khi là công dân dưới thể chế hiện tại. Dòng máu lạc hồng này đã có thể, hoàn toàn có thể đang ở một vị thế cao hơn nhiều trên mặt bằng nhân loại.
Hãy nhắc về mấy cái sai để những người hậu cộng sản bớt kiêu ngạo mà nhìn lại mình.
Những người cộng sản đời đầu đã có nhiều thành công và thất bại. Thành công thì rõ quá rồi, họ đã thống nhất được đất nước. Thất bại, và cũng là một vết nhơ lịch sử, là cải cách ruộng đất khi họ phải theo sự chỉ đạo của Trung Cộng mà tiến hành một phong trào kinh hãi của đấu tố, chụp mũ, giết chóc theo quota định sẵn, lộn ngược luân lý đạo đức, lật nhào trật tự xã hội, con cái đấu tố bố mẹ, vợ chồng tố nhau, trò tố thầy… cái mà người Việt hay gọi là “cứt lộn lên đầu.” Thế rồi ngay sau đấy họ nhìn thấy sai lầm và sửa sai, nhưng người cộng sản thời ấy không có chiếc đũa thần của Harry Potter để hô A-Ri-Ô-Sa để người chết có thể sống lại được.
Ông Hồ có rút khăn tay ra quệt nước mắt khi nói tới sai lầm này. Tôi không biết có nên thông cảm với mấy giọt nước mắt ấy hay không, nhưng một chi tiết trong lịch sử tôi không thích nhất về ông Hồ là khi ông cho phép nổ phát súng đầu tiên vào bà Nguyễn Thị Năm, một người phụ nữ buôn thứ nhẹ nhất là lụa, thứ nặng nhất là thép, một chủ đất đã từng cưu mang Việt Minh, một người thực sự vui mừng với chiến thắng của Việt Minh, đã hết lòng cống hiến của cải, thể hiện sự ủng hộ xuyên suốt trong một thời gian dài. Khi cố vấn Trung Quốc nêu ra ý này, ông Hồ phản đối “Người Pháp có câu không đánh phụ nữ bằng một nhành hồng,” nhưng rồi ông vẫn để phát súng ô nhục ấy xảy ra, phát súng đã giết đi ân nhân của cách mạng, đã kết thúc một con tim của người phụ nữ yêu quý Việt Minh, và rồi con cái của bà Năm, các cán bộ cũng phải chịu đoạ đầy.
Cái thất bại, cái sai tiếp theo là đày đọa bên thua cuộc. Nhờ một nghệ sỹ như Trịnh Công Sơn lên đài kêu gọi ở lại nước, rồi kêu gọi họ đi học tập một tháng rồi cho họ đi “cải tạo,” có người mấy chục năm.
Vợ con của họ phải tìm đường ra đi. Sự đàn áp gây ra một làn sóng đau khổ của thuyền nhân, bao trăm ngàn người bị cướp bóc, hãm hiếp, bị giết. Biển Đông đã đỏ hơn, đã mặn hơn bởi máu và nước mắt của thuyền nhân Việt.
Một cậu bạn bảo tôi rằng không làm thế thì “chúng nó” gây phản loạn thì sao? Một hành động thì bao giờ cũng có vô số cách biện minh. Vậy khi nước Mỹ kết thúc nội chiến, người ta không phân biệt lính bên nào, cho về nhà làm ruộng một cách yên bình? Mà cách ứng xử ấy từ mấy trăm năm trước.
Khi hòa bình, kiến thức kinh tế yếu kém khiến các nhà lãnh đạo, lúc ấy vẫn có thể gọi là cộng sản được, bèn có một quyết định là đưa ra chỉ thị Z30, cứ nhà hai tầng là tịch thu tài sản ở một số tỉnh. Thời kỳ mà một cán bộ cấp cao nói rau muống bổ ngang thịt bò. Kkk!
Và chính ông này ngây thơ cho rằng các đồng chí Trung Quốc giữ hộ Hoàng Sa, bao giờ thích hợp thì trả lại chúng ta thôi. Tôi đồ rằng các đồng chí ấy sẽ giữ hộ mấy ngàn năm tới. Kkk! Đến nỗi một cán bộ ngã ngựa mấy năm trước lại cao hứng mơ màng “con cháu của chúng ta” sẽ lấy lại. Với tư duy và tốc độ tiến bộ ngày càng chênh lệch giữa ta và các đồng chí cùng lý tưởng, thì điều ấy sẽ mãi là mộng ước viển vông.
Vậy sau 50 năm, những người “cộng sản” đã tiến bộ đến đâu?
Qua sự việc của tôi, tôi khẳng định, họ vẫn vậy. Tham nhũng tràn lan, kinh hoàng, bộ máy yếu kém, kiếm người trong sạch trong hệ thống khó như tìm kim đáy bể. Cũng tự khoác cho mình mấy chữ mỹ miều như “dân chủ,” nhưng dân mở miệng là đàn áp, bắt bớ.
Trước kia, mỗi lần tôi viết bài bênh vực một người mới bị bắt như Lê Dũng Vova, Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Chí Tuyến, Huy Đức thì tôi bao giờ cũng thêm câu, đấy là con người tôi biết từ góc độ của tôi chứ tôi không giao tiếp thường xuyên, không quan tâm và có thể không biết hết các công việc họ làm, có thể họ phạm tội gì đấy mà tôi không biết, nhưng qua việc của tôi thì tôi khẳng định rõ ràng là họ vô tội.
Tôi đã nêu không thiếu chi tiết nào về vụ việc của tôi, 6 clip mà công an Việt Nam dùng làm kiến nghị khởi tố, cấm xuất cảnh và thời gian qua vẫn không ngừng quấy rầy người nhà, bạn bè và học trò của tôi.
Tôi đã nói rõ tôi là một nhà văn miệt mài viết văn, một võ sư luôn đề cao sự rèn luyện và là một người luôn muốn nâng cao dân trí về nhiều mặt, tôi không tham gia đảng phái nào. Ấy vậy mà vu oan cho tôi là trưởng đảng của Nhà Nước Vĩnh Long, một cái tên mà tôi mất công hỏi khắp nơi, không ai biết nó là cái gì.
Một mặt nhiều lần kêu gọi tôi về nhưng lại theo dõi người nhà, học sinh của tôi để săn đuổi tôi, đến cả cơ quan Liên Hiệp Quốc để bảo họ không được thuê tôi đi dịch nữa, nhiều lần dọa dẫm cho tôi “cơ hội cuối cùng” trước khi ra đòn quyết định.
Hãy dùng lương tâm của các vị mà nhìn vào việc tôi đã làm? Tôi là một người chính trực và làm việc của một người chính trực. Các vị đối xử với tù nhân không tốt, tôi phỏng vấn cựu tù nhân để họ nói lên trải nghiệm thực tế của họ, tôi phỏng vấn các luật sư về cách nhìn của họ về vụ việc Đồng Tâm, tôi phỏng vấn một người phụ nữ đấu tranh chống BOT bẩn bị đàn áp đánh sẩy thai, mấy clip tôi phỏng vấn cô giáo của Phạm Đoan Trang về bão lũ miền Trung với BBC là bằng chứng cho thấy các vị thiếu bằng chứng trầm trọng để buộc tôi, các vị cố nặn ra tội để hòng bỏ tù một người chính trực.
Về việc này, các vị thật đáng xấu hổ và điều quan trọng là tôi thấy rõ hơn chân dung của các vị. Sau mấy chục năm, các vị không tiến bộ gì mấy về cách nhìn, trình độ, quan niệm.
Nếu các vị bảo tội của tôi chưa đến mức độ bị bắt, vậy các vị phải ráo riết truy đuổi tôi làm gì? Chẳng lẽ khuôn mặt của tôi khả ái đến mức các vị cứ nhất định phải gặp trực tiếp để chiêm ngưỡng? Ngắm online cũng được rồi mà, thời đại công nghệ sao cứ phải trực tiếp?
Hay các vị muốn khai thác thông tin bí mật gì? Tôi đã nói rồi, mọi thứ đã được phơi bày, tuyệt đối không có gì giấu diếm, hay căn bệnh đa nghi cộng sản khiến các vị không thể tin lời tôi?
Các vị cho một cậu giả vờ là trò cũ của tôi, cũng thầy thầy trò trò ra vẻ tử tế, vào lớp online quậy phá, xúi giục trò khác bỏ học. Mấy trò thật trẻ con, rẻ tiền đến mạt hạng. Tôi thậm chí chán ngán không muốn tố cáo nhưng đã nói trước công luận thì phải “nói có sách mách có chứng”.
Rồi mai đây, nếu các vị có bắt được tôi thì các vị muốn kết tội gì chẳng được. Các vị là độc quyền trong một trò chơi gọi là “luật pháp” ở Việt Nam. Các vị thoải mái tự tung tự tác, tự vi phạm pháp luật trong sân chơi của mình, nhưng nếu vậy thì đừng bao giờ mang mấy câu “dân chủ” với “nhân quyền” ra để làm màu, rằng mình cũng văn minh như ai.
Một chính thể văn minh nào mà bỏ tù thậm chí cả những người quan sát, giám sát, bảo vệ môi trường? Một chính thể hô hào dân chủ mà người dân nói vài câu chính trực, đơn giản chỉ phản đối cái sai thì săn đuổi, bỏ tù?
Tạm thời tôi không thể tin được một lời hứa miệng nào của các vị. Những gì tôi quan sát được càng làm lòng tin của tôi với các vị cạn kiệt.
Hãy thoát ra bản thân nhỏ bé để nhìn mọi việc được minh triết. Để mỗi cá nhân các vị có thể tự hào kể với con cháu một cách tự hào về việc làm của mình. Vị nào là tác giả của cái kiến nghị khởi tố với tôi có dám mang cái hồ sơ ấy về cho con cháu xem, nói rõ tôi là ai và tự hào vỗ ngực rằng việc mình làm là chân chính, là đáng tự hào không?
Còn không tự hào, mà cố tình đẩy người chính trực vô tội vào tù, quả báo sẽ xảy ra không bằng cách này thì cách khác, không với các vị thì với con cháu các vị.
Còn tôi, tôi mãi là một con người ngẩng cao đầu kiêu hãnh với những gì tôi đã nói, đã viết, đã làm.

Opmerkingen