Âm hồn cộng sản
Trong văn kiện ” Tuyên ngôn của Đảng Cộng Sản”, phần cương lĩnh thứ nhất của Đảng Cộng Sản, tư tưởng của Karl Marx là như thế này: “năm 1848, một âm hồn đang lang thang tại Âu Châu – âm hồn của chủ nghĩa cộng sản”[9] . Một trăm năm sau, chủ nghĩa cộng sản đã không chỉ là ‘âm hồn’ nữa, mà đã có một hình tượng vật chất cụ thể, hiện diện rõ ràng. ‘Âm hồn’ đó đã trở thành con quỷ, và trong thế kỷ qua, như một trận đại dịch lan tràn trên thế giới, nó đã cướp đi hàng trăm triệu sinh mạng, cướp đoạt của cải vật chất, và thậm chí tinh thần và linh hồn, vốn là tự do của biết bao dân chúng.
Nguyên tắc căn bản bắt đầu của Đảng cộng sản là tước đoạt tất cả tài sản tư hữu, tiến đến sự diệt tuyệt “giai cấp bóc lột”. Thực ra, tài sản tư hữu thuộc về cá nhân là nền tảng của tất cả quyền lợi xã hội mà người dân được hưởng, lắm lúc cũng là một bộ phận trọng yếu góp phần gìn giữ văn hoá dân tộc. Người dân một khi đã bị tước đoạt tài sản riêng tư, thì tất nhiên, sẽ bị tước đoạt cả tự do tinh thần và tự do ý chí, rồi cuối cùng sẽ mất nốt quyền tự do tranh thủ quyền lợi xã hội và chính trị.
Khi đối diện trước nguy cơ sụp đổ lên đầu vào thập niên 1980, Đảng Cộng Sản Trung Quốc buộc phải tiến hành cải cách kinh tế, trả lại một số quyền lợi về tài sản tư hữu cho người dân. Điều ấy cũng đã tạo nên một lỗ hổng trong cỗ máy chính quyền của Đảng cộng sản Trung Quốc, một cỗ máy điều hành vốn đòi hỏi độ chính xác cao. Đến nay, lỗ hổng ấy càng ngày càng bị khoét rộng, nhất là vào tình trạng bây giờ khi mà toàn thể đảng viên Đảng cộng sản Trung Quốc đều điên cuồng ganh sức góp nhặt tiền của.
Đó chính là dấu hiệu cho thấy Đảng cộng sản Trung Quốc — con quỷ phụ thể, cường bạo và gian dối, liên tục thay đổi bộ mặt — đã đến lúc suy vong. Nó run sợ và cảnh giác trước bất kể khuấy động nhỏ nào. Hơn bao giờ hết, nó đang điên cuồng góp nhặt của cải và tăng cường quân cảnh xiết chặt, điều khiển dân chúng mong kéo dài mạng sống. Nhưng chính những trạng thái hành động đó đang khoét sâu thêm lỗ hổng khủng hoảng, đẩy mạnh nó đến chỗ nguy cơ.
Trung Quốc ngày nay, xem như là phồn vinh, nhưng nguy cơ đã chồng chất trong xã hội đang được đẩy tới mức độ căng thẳng chưa từng có. Không thay đổi tập tính của mình, chính quyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc vẫn đang tái diễn những thủ đoạn xưa cũ dù đã có phần thoả hiệp và tinh vi hơn — đàn áp biểu tình tại Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989, đàn áp Pháp Luân Công,… sau đó tìm cách ‘vuốt ve’ — tất cả đều là thủ đoạn để tách một bộ phận thiểu số dân chúng mà Đảng gọi là ‘kẻ thù’ để ra oai vũ lực nhằm duy trì thống trị với hình thức nô dịch bằng khủng bố.
Dân tộc Trung Hoa trong quá trình hơn một trăm năm phải đối diện với những thách thức lớn, đã từ nhập khẩu vũ khí, cải cách chế độ, cho đến cách mạng cực đoan một cách kịch liệt. Tổn thất vô số sinh mạng, đánh mất đi hầu hết văn minh dân tộc truyền thống, như vậy, hiện tại minh chứng rằng cách ứng phó này vẫn là một thất bại. Trong sự phẫn uất, thù hận của toàn dân, Đảng cộng sản Trung Quốc đã cướp lấy thời cơ đoạt chính quyền, và con quỷ nhập xác ăn bám ấy đã khống chế một dân tộc có truyền thống văn minh lâu đời bậc nhất thế giới này.
Thấy rõ nguy cơ của tương lai, đại dân tộc Trung Hoa sẽ không tránh khỏi phải có quyết định lựa chọn một lần nữa. Nhưng dù là chọn thế nào, thì người dân Trung Quốc nhất định phải tỉnh táo, không nên mơ tưởng Đảng Cộng Sản Trung Quốc, mà cần nhận thức rõ ràng rằng tai nạn của dân tộc Trung Hoa thì Đảng cộng sản Trung Quốc không những không giải quyết mà còn gây thêm tranh chấp, đều làm tình huống trở nên khó khăn hơn, đều là trợ giúp con quỷ hung ác có thêm cơ hội chiếm hữu lâu hơn nữa.
Chỉ có cách suy xét thật tỉnh táo, vứt bỏ tất cả những ảo ảnh, cương quyết không để cho thù hận và sự mưu cầu lợi ích cá nhân làm ảnh hưởng, thì chúng ta mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng trong 50 năm qua dài đăng đẳng, do con quỷ tà Cộng Sản thêu dệt nên. Bản thân là một dân tộc tự do, chúng ta có thể tái lập nền văn minh Trung Hoa với nền tảng tôn trọng nhân tính và thiện lương cho tất cả.