Hồng Kông lửa đã cháy trên sân trường đại học
Em! Ở Hồng Kông lửa đã cháy trên sân trường đại học Máu của lũ trẻ đã đầm đìa trên những gương mặt tự do Nhiều thanh thiếu niên đã bị đánh đập, thủ tiêu và ép chết...
Nhiều đứa trẻ viết chúc thư trước khi nghe người lớn dặn dò
Em xót lắm phải không khi con mình đang ở nơi bị xịt hơi cay, vòi rồng và chất độc... Em sẽ khuyên chúng nó đầu hàng hay ủng hộ chúng xông pha?
Anh nghĩ, đời người sống ngắn hay dài không quan trọng Sống nhục, sống hèn, sống vô trách nhiệm, sống bê tha... thì cái chết cũng phiền hà
Nhìn những đứa con bị đánh đạp dã man anh vô cùng đau xót
Nhưng chúng chiến đấu cho tự do nên sống thật ngoan cường Anh chỉ dặn chúng biết giữ mình, bảo trọng... Cố gắng tránh đòn thù và vượt thoát khỏi tai ương
Anh sẽ khóc mỗi ngày vì nhớ con em ạ Nhưng chúng ta cũng rất đỗi tự hào Con đã sống một cuộc đời đáng sống
Gánh luôn phần cho thế giới bị áp bức, gian lao...
Những đứa trẻ Hồng Kông đang viết nên câu chuyện Chỉ với tay không mà dám chiến đấu với súng đạn của giặc Tàu
Những đứa trẻ lấy máu mình chép sử Chép một đoạn tuyệt vời để gởi lại mai sau
Không ai đếm được thời gian của thiên thần em ạ Họ đến rồi đi và để lại nụ cười Họ gieo mầm tin yêu, tự do, hy vọng... Và sống mãi ở thiên đường với lứa tuổi đôi mươi
Đừng có khóc! Em yêu, xin đừng khóc Chúng ta hãy xuống dưới kia mà ủng hộ con mình Hãy nắm chặt tay với mọi người và kết thành chiến luỹ Ngăn lũ mọi rợ độc tài không cho chúng làm vấy bẩn thế giới văn minh
Em! Hãy nắm chặt tay anh Hãy xuống đường với con mình em nhé!
* Bài thơ viết vội này tôi dành tặng các phụ huynh Hồng Kông và những bậc cha mẹ trên khắp thế giới này có những đứa con đang chiến đấu, hy sinh cho tự do, hy vọng...