Tổ chức ăn mừng ngày 30/4 là ăn mừng tội ác
Hằng năm, sắp đến ngày 30/4 là Tuyên giáo Trung ương có công văn hướng dẫn các địa phương tổ chức ăn mừng hoành tráng ngày 30/4.
Từ cuối tháng 3/1975 quân đội cộng sản ồ ạt tiến công vào lãnh thổ nước Việt Nam Cộng Hòa. Chỉ có Quảng Trị là tỉnh chia làm hai phần, phía Bắc cầu Hiền Lương là lãnh thổ của cộng sản Bắc Việt, phía Nam là lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa. Tỉnh này đã bị Việt Cộng chiếm sau mùa hè đổ lửa 1972 và làm bàn đạp để giữa tháng 3/1975 phối hợp với quân cộng sản nằm vùng ở rừng Trường Sơn và ở sâu trong lòng nông thôn miền Nam để ồ ạt tấn công, chiếm các vùng lãnh thổ từ Huế vào Sài Gòn…
Cộng sản Bắc Việt chiếm được Thừa Thiên Huế vào ngày 25/3, rồi sau đó ít ngày, đến 16/4 quân lính cộng sản ồ ạt xuôi Nam và chiếm được Quảng Nam Đà Nẵng. Cứ thế, vài ngày sau là Cộng sản chiếm được các tỉnh tiếp theo.
Cộng sản chiếm tới đâu, nhân dân miền Nam bỏ chạy theo quân đội Việt Nam Cộng hòa trên đường rút lui đến đó. Cộng sản bất chấp dân chúng vừa gồng gánh con cái, của cải… đi dọc đường quốc lộ 1, nã súng không thương tiếc. Hơn phân nửa số dân chết vì đạn cộng sản, nằm rải rác trên đường… Cho đến khi cộng sản chiếm Sài Gòn thì không ai tổng kết được số lính Việt Nam Cộng Hòa và dân thường chết với số lượng bao nhiêu.
Thế mà bây giờ lại tổ chức ăn mừng, tức là ăn mừng cái ác, có vô lý không!
Cứ đến ngày Việt Cộng chiếm được tỉnh nào, là chính quyền địa phương lại ăn mừng rất lớn. Những người lương thiện ngạc nhiên khi ngày 25/3 ở Huế với băng rôn, pano, khẩu hiệu… tràn ngập thành phố, buổi tối trong mấy ngày liền sân khấu diễn kịch, ca hát còn được dựng lên. Có khu phố còn mời các nghệ sĩ từ Hà Nội vào, từ Sài Gòn ra, với tiền catse rất cao. Hình như người Huế bây giờ đã quên đi thảm họa Tết Mậu Thân khi Việt Cộng tấn công và chiếm thành phố gây ra tai họa nhà cháy, cầu cống bị phá hủy, người chết là dân thường hơn sáu ngàn người?
Chắc chắn rằng người dân Huế sống thời đó vẫn nhớ, không ai quên những người Huế đã bị chôn sống dưới các hố chôn tập thể, nhưng chính quyền mới thì cố tình quên, nên đã ăn mừng với tinh thần vui như tết. Và số tiền để chi tiêu cho liên hoan ở các khu phố, ở các thôn làng, rất lớn. Các tỉnh khác từ Huế trở vào Sài Gòn, đúng ngày Việt Cộng tràn ngập tỉnh mình, chính quyền cũng tổ chức ăn mừng không kém gì ở Huế…
Còn ở Sài Gòn, địa phương cộng sản chiếm được cuối cùng, thì tổ chức ăn mừng lớn hơn gấp nhiều lần các tỉnh. Đây là ngày Cộng sản gọi là thống nhất đất nước. Ở Sài Gòn chính quyền tổ chức ăn mừng có năm kéo dài đến mấy ngày, nhất là những năm chẵn: 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm và sắp tới là năm mươi năm.
Không ít người Sài Gòn đặt câu hỏi, ăn mừng này là ăn mừng cái gì? Và họ cũng tự trả lời: Ăn mừng sự xâm lược bằng bạo lực của chính quyền Cộng sản miền Bắc xâm chiếm một quốc gia có chủ quyền, một nước độc lập là Việt Nam Cộng Hòa, ra đời sau hiệp định geneve 1954.
Cộng sản đã không theo tinh thần của hiệp định geneve là sau hai năm thống nhất đất nước bằng phương pháp hòa bình, mà ngay từ đầu đã có âm mưu dùng bạo lực để tiêu diệt Việt Nam Cộng Hòa. Cộng sản đã cài lại người ở miền Nam, cũng như chôn giấu súng đạn để tổ chức ban đầu là đánh du kích, sau đó quân đội miền Bắc kéo vào tiếp sức, tổ chức đánh lớn, nhằm chiếm đất, chiếm dân từng vùng khắp miền Nam, từ vĩ tuyến 17 trở vào. Ít lâu sau thì Cộng sản miền Bắc ồ ạt kéo quân chính quy và phối hợp với Cộng sản nằm vùng ở miền Nam, dẫn đến thắng lợi của họ vào ngày 30/4/1975 và họ rêu rao đây là ngày “giải phóng”, ngày thống nhất đất nước.
Thống nhất đất nước bằng sự hi sinh của thanh niên hai miền khoảng trên một triệu, chưa kể đồng bào miền Bắc, cùng đồng bào miền Nam đã chết trong cuộc nội chiến, nồi gia nấu thịt, huynh đệ tương tàn khoảng ba triệu người.
Bà con Việt Nam, cả Bắc lẫn Nam gọi việc tổ chức ăn mừng ngày đen tối này là ăn mừng tội ác của Cộng sản, kẻ đã gây ra cuộc nội chiến này.
Từ ngày đất nước thu về một mối, Cộng sản đã làm được gì cho Tổ Quốc? Không nói thì ai cũng biết, hơn 40 năm qua Cộng sản đã đưa nhân dân cả nước vào đói nghèo, lạc hậu, không dân chủ, mất tự do. Không sống nổi, bà con đã phải vượt biên bằng đường biển, đường bộ để đi đến miền đất hứa ở một số nước tự do phương Tây. Không chỉ người miền Nam vượt biên, mà sau năm 1979 người miền Bắc cũng vượt biên sang Trung Cộng, sau đó bà con đi định cư ở một nước thứ ba.
Có khoảng bốn triệu người người dân Việt Nam hiện sống rải rác ở các nước như: Mỹ, Anh, Canada, Pháp, Đức … và các nước Đông Âu. Bà con được sống ở những quốc gia có thể chế dân chủ, tự do, nên đời sống vật chất đều khá giả, hàng năm họ vẫn gửi tiền về giúp đỡ thân nhân và các tổ chức từ thiện trong nước. Số ngoại tệ này đã được chính phủ Việt Nam thu vào các ngân hàng và được đổi thành tiền Hồ, chỉ có giá trị tiêu xài trong nước, không có giá trị trên thương trường quốc tế.
Từ ngày đất nước thu về một mối, Việt Nam trở thành một trong những nước nghèo nhất thế giới. Nhân dân lao động trên cả nước đã bị cộng sản đưa ra nước ngoài làm thuê với giá rẻ mạt, trong khi đó, Cộng sản rước bọn Tàu Cộng vào Việt Nam để chiếm đất kinh doanh. Đất đai, tài nguyên khoáng sản, rừng vàng, biển bạc đã bị Cộng sản Việt Nam bán cho Tàu Cộng, mà chẳng bao lâu nữa Việt Nam sẽ bị biến thành một tỉnh của Tàu.
Điều đáng nói là văn hóa Việt Nam ngày càng xuống cấp, chị em phụ nữ thì bị đưa sang các nước Đông Nam Á để làm nô tỳ, làm điếm, may mắn hơn thì được làm vợ của các ông già, hoặc những người tàn tật. Người viết bài này vô cùng đau lòng khi đọc tin trên một tờ báo của Trung Cộng quảng cáo phụ nữ Việt Nam được bán làm vợ cho trai Tàu với cái giá rẻ mạt, còn được khuyến mãi, sử dụng trong ba tháng nếu không vừa ý, sẽ được đổi lại người đàn bà khác mà không phải bù thêm tiền. Hỏi còn cái nhục nào hơn cái nhục này khi chính quyền Cộng sản biến phụ nữ Việt Nam thành những món hàng rẻ mạt?
Vậy người dân trong nước có lý do gì để ăn mừng ngày 30/4? Ăn mừng là ngợi ca tội ác của bọn cộng sản gây ra cho dân tộc, ăn mừng đất nước ngày càng xuống cấp trong mọi mặt, ngày càng nghèo đói và ngày càng lệ thuộc vào ngoại bang.
Nhân dân cả nước hãy đứng lên tẩy chay chính quyền tổ chức ngày ăn mừng vô nhân đạo này.