top of page

TRUNG CỘNG GIA TĂNG XÂM LƯỢC MỀM


Việt Nam là một đất nước dài và hẹp. Chính điều này thôi đã khiến cho người Việt khó khăn trong quản lý hành chính, đặc biệt về các hoạt động quân sự. Để cai trị được Việt Nam, thực dân Pháp làm một việc hết sức đơn giản đó là chia VN ra làm 3 phần Bắc – Trung – Nam, mà hậu quả sau đó là chiến tranh Nam – Bắc kéo dài ngót 20 năm.

Đến tận hôm nay về mặt tinh thần vẫn còn tồn dư. Đó là việc phân biệt vùng miền, người Bắc, người Trung, người Nam coi thường phân biệt lẫn nhau; trong nước – hải ngoại bài xích nhau. Như vậy, cách duy nhất để VN suy yếu đó là chia rẽ đất nước này về mặt địa lý, sau đó tự họ sẽ suy yếu và tiêu diệt lẫn nhau.

Trung Quốc đang ngày càng chiếm được các vị trí hiểm yếu về mặt địa chính trị ở Việt Nam. Ở phía Bắc giáp Trung Quốc, các cửa khẩu gần như mở cửa tự do cho người Trung Quốc qua lại, người Trung Quốc mua nhà ở các thành phố giáp biên giới. Buôn bán tràn lan khu vực gần cửa khẩu, kiểm soát toàn bộ vùng cửa khẩu.

Ở trên đất liền, gần như tỉnh nào cũng có nhà máy xí nghiệp của Trung Quốc sử dụng nhân công giá rẻ của Việt Nam hoặc đưa người Trung Quốc sang sinh sống và làm việc trong các khu công nghiệp. Các doanh nghiệp của Trung Quốc bất chấp luật lao động, luôn luôn ép công nhân tăng ca, giảm lương, trả lương thấp, ăn uống không hợp vệ sinh, không đầy đủ chất dinh dưỡng…

Tại các công trình mà Trung Quốc trúng thầu, họ cố tình kéo dài thời gian hoàn thành để các công trình đội vốn. Họ không những sử dụng công nghệ lạc hậu của họ cách đây mấy chục năm, mà còn đưa cả nhân công Trung Quốc sang làm việc, mà phần lớn là nhập cư bất hợp pháp, tạo ra tình trạng lộn xộn, mất trận tự trị an nơi có người Trung Quốc sinh sống. Không những thế, họ còn gây nên bao phiền toái cho dân địa phương, khiến chính quyền địa phương không có cách nào xử lý.

Ở các khu địa chính trị chiến lược, các cảng biển, bờ biển quốc phòng đều có sự xuất hiện của người Trung Quốc mua đất, mua nhà, kinh doanh nhà hàng, hoặc tự ý thành lập các khu phố người Hoa mà đến khi xong xuôi, chính quyền địa phương cũng không biết hoặc biết mà không dám làm gì. Các địa thế chiến lược trong phòng thủ quốc gia, các nơi hiểm yếu đều bị Trung Quốc dòm ngó, thuê mua dưới nhiều hình thức, người Trung Quốc sinh sống ngày càng nhiều tại những vùng có vị trí chiến lược về quân sự.

Ở hải đảo, Trung Quốc xây sân bay tại các đảo chiếm đóng trái phép, thành lập các căn cứ quân sự hòng kiểm soát biển đông, xây dựng các lô cốt, chứa vũ khí quân sự…

Như vậy, Việt Nam ở vào thế bị bao vây toàn diện về kinh tế, quân sự, địa chính trị không có cách nào tháo gỡ được. Nếu chiến tranh xảy ra, Việt Nam luôn ở thế vô cùng bất lợi.

Nếu như Trung Quốc mua đứt các đặc khu kinh tế, sau đó mở rộng vào đất liền. Đà Nẵng là nơi hiểm yếu nhất, là khúc ruột miền trung có chiều rộng hẹp. Nếu Trung Quốc xây dựng đặc khu quân sự tại đó, cắt đứt miền Bắc với miền Nam, thì việc đi lại, liên lạc bị gián đoạn, sẽ làm Việt Nam tự chia rẽ và suy yếu. Trong khi đó, về mọi mặt thì Việt Nam hiện đang yếu hơn Trung Quốc rất nhiều.

Những người nhập cư liệu họ có phải là dân kinh doanh, dân lao động không hay họ là những binh lính được cài sẵn vào các điểm xung yếu của Việt Nam? Mỗi khu mà người Trung Quốc chiếm đóng có thể có cả một binh đoàn hùng mạnh, liệu Việt Nam có thọ địch được không? Mối nguy hại đó sẽ khiến Việt Nam bị diệt vong vào tay Trung Quốc chỉ bằng một cái nhấn nút.

Trong khi đó đảng cộng sản Việt Nam làm gì?

Họ đang ngồi tự ca ngợi sự sáng suốt của nhau qua các kỳ họp Trung ương, Quốc hội mà không đi đến vấn đề cụ thể nào cả. Họ luôn né tránh các câu chuyện liên quan đến Trung Quốc, bao gồm cả kinh tế, quân sự, quốc phòng an ninh.

Họ bàn đến việc thành lập các đặc khu kinh tế kéo dài 99 năm, bằng 3 thế hệ con người, trong khi đó phần lớn các đặc khu này do người Trung Quốc hùn vốn mua đất.

Họ bàn đến việc tăng tuổi hưu, trong khi người lao động già cỗi cần phải được nghỉ ngơi và thay thế bằng lớp trẻ trong xã hội ngày càng phát triển chóng mặt này.

Họ chẳng bàn đến việc gì mang lại lợi ích cho dân tộc, họ chăm chăm vào thu thuế, tăng phí, đánh tráo các khái niệm, hòng dễ dàng tăng thu thuế, phí của nhân dân.

Mục đích lớn nhất của Trung Quốc ở thời đại cộng sản là DI DÂN và bành trướng chủ nghĩa bá quyền Trung Hoa. Chiến lược mà Tập Cận Bình đưa ra trong thế kỷ này là xây dựng “Một vành đai, một con đường” và “con đường tơ lụa” hiện đại đều nhằm thực hiện mục đích này.

Ở bất kỳ điểm đến nào của “con đường tơ lụa” đều có những đặc khu do người Trung Quốc mua chuộc và họ thực hiện các đợt di dân khổng lồ dưới hình thức đầu tư kinh doanh.

Nhưng các lĩnh vực kinh doanh của họ hầu như không mang lại kết quả tốt đẹp gì cho người dân bản xứ. Họ kinh doanh casino, khách sạn, nhà hàng, phố đèn đỏ, mại dâm, thuốc phiện, súng ống và đủ các loại tệ nạn xã hội cho đất nước bản địa. Thực chất đó là cách mà chính quyền Trung Quốc muốn đưa các tệ nạn đang tồn tại trong đất nước của họ ra bên ngoài.

Việt Nam là một nước nằm ngay sát biên giới với Trung Quốc, rất thuận tiện cho con đường di dân. Với những ưu đãi về chính sách như trong dự thảo luật Đặc khu kinh tế thì việc người Trung Quốc được hỗ trợ tài chính đến mua đất và di cư xuống hết sức dễ dàng. Nếu sau này họ có đủ số dân để biểu quyết ly khai thì coi như Vân Đồn sẽ nhanh chóng về tay Trung Quốc và không bao giờ người Việt có thể lấy lại được. Đây là điều mà những người làm luật cố tình không nhắc đến.

Hãy thử coi những nơi mà người Việt cho Trung Quốc đầu tư và sinh sống tại đó như Tây Nguyên (Bô xít), Vũng Áng (Formosa) môi trường, an ninh ở đó tệ hại đến mức nào? Nay thêm ba đặc khu nữa, sẽ không biết dân tộc Việt sẽ về đâu để sống. Đây rõ ràng là một hành động bán nước trắng trợn của đảng cộng sản Việt Nam.

Hãy chờ xem, sau 3 năm nữa khi cái quốc hội khóa này giải tán, Trung ương đảng này thay bằng những con người mới, họ sẽ nhận trách nhiệm với quyết định này như thế nào? Khi ấy, người Trung Quốc đã tràn ngập lãnh thổ Việt Nam rồi.

Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page