QUÊ HƯƠNG TÔI ĐÃ THẤM MỆT RỒI
Chiến tranh có vẻ như đã qua khá lâu rồi, nhưng dường như bình yên vẫn còn chưa tìm đến, vì thế mà vẫn có người dân phải lấy thân mình chèn trước bánh xích để giữ lấy căn nhà, mảnh đất nơi mình và gia đình đã sinh sống suốt bao năm khi bị đoàn xe tiến vào cưỡng chế. Những đứa trẻ phải sơ tán như thời loạn. Những ngôi nhà bị băm nát vụn. Và những con người, gồm cả những thương phế binh thời chiến, trở thành những kẻ bơ vơ.
Thiên Chúa cũng đơn độc giữa sự truy bức của lẽ sinh tồn vô định.
Vườn rau Lộc Hưng là sự kiện nóng hổi suốt nhiều ngày qua tại TP. HCM. Nhưng không một tờ báo nào đưa lấy một dòng tin, dù là ngắn ngủi, dù là chóng vánh. Không một kẻ nào trong đám người mà thường ngày chúng vẫn luôn chỉ chực chờ để hồ hởi nhảy bổ vào những sự kiện gay cấn mà dây phần hoặc nhanh nhảu tranh công dám lên tiếng hay đưa tin. Tất cả đều im lặng tuyệt nhiên.
Nói chung là, mọi sự bất nhẫn trong đời sẽ khó lòng loại trừ một ai đó như một ngoại lệ khi nó tồn tại theo cái cách như tung một viên xúc xắc mà một số ít kẻ khác là kẻ cầm cái, tức rằng sự bất công là tất nhiên, nhưng rơi vào ai thì là may rủi ngẫu nhiên. Và hậu quả thì không thể nào biết trước, nhưng chắc chắn là tồi tệ và không có cách gì bảo vệ hay khắc phục được khi nó ập đến và diễn ra.
Rồi cũng đến lúc mỗi chúng ta phải mở miệng và lên tiếng thôi. Vì sự thinh lặng không thể nào chôn chặt được sự thật và vì sự lặng im không thể giải quyết được vấn đề.
MẢNH ĐẤT KIA ĐÃ QUÁ MỆT NHOÀI
Quê hương tôi đã quá mệt rồi Chẳng mấy ai còn nhiều nước mắt Cũng cạn hết cả lời oán than Khi có người phải nằm xuống chặn đường lăn bánh xích Những đứa trẻ thẫn thờ ngồi trước sự hoang tàn đổ nát Những con người khác kêu gào trong nỗi tuyệt vọng Trước tương lai chẳng thấy còn gì nữa Chỉ thấy đau thương, uất hận cứ chất đầy.
Lòng dân tôi cũng đã kiệt tàn sức rồi Chẳng còn mấy ai cả tin vào điều thiện, lòng tốt Mọi lời cam kết đều đã phơi bày là những sự giả trá Tội ác lớn khôn trên những nỗi đọa đày.