Lưu Vong Ngay Trên Chính Quê Hương Của Mình
Im lặng là đồng nghĩa với ủng hộ cái ác nên phải nói, chứ thật ra không còn văn chương nào của tiếng Việt có thể diễn tả sự tàn ác của nhà cầm quyền VC.
Sống ở một đất nước mà bất cứ thành phố nào giờ đây nhìn đâu cũng thấy nước ngập , cây ngã, thức ăn và môi trường bị nhiễm độc, ra đường không cẩn thận là bị giật đồ, dừng đèn đỏ cũng sợ xe đụng, thậm chí có thể mất mạng chỉ vì nhìn nhau.
Lãnh đạo thì buôn rừng, bán biển, cái mỹ từ “ quy hoạch “ thật ra là cướp.
Họ ngang nhiên cướp đất của dân giữa ban ngày rồi đem bán thu lợi. Họ ném ra đường hàng ngàn con người phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Họ bất chấp hậu quả đưa đất nước và dân tộc vào những lầm than, đau lòng. Họ tàn nhẫn giẫm lên những số phận bi thương của những người Thương Phế Binh VNCH.
À! phải nói là sự trả thù hèn hạ mà 44 năm rồi vẫn chưa nguôi.
Đâu có ai muốn xa rời quê hương để làm kẻ lưu vong bao giờ, đặc biệt là người Việt Nam. Có những người chưa bao giờ bước ra khỏi lũy tre làng vì họ sợ ly hương. Nhưng kể từ cái ngày định mệnh 30/4 cho đến hôm nay, chưa bao giờ trong lịch sử Việt Nam lại có nhiều người thà dứt áo ra đi, chọn con đường nguy hiểm để tìm bến bờ tự do hơn là ở lại quê hương chẳng còn gì đáng sống nữa.
Thật ra không phải những người bị bức hại, khốn cùng mới bỏ nước ra đi mà là những người có tiền của, có điều kiện, thậm chí là số người bỏ ra nước ngoài sinh sống nhiều nhất lại là con cháu của những quan chức có tiền, chúng vơ vét của dân, tham nhũng và hối lộ để mang ra nước ngoài những khối tài sản khổng lồ.
Nếu cứ ngậm đắng nuốt cay, khóc tủi hờn cho số phận, rồi cảm thấy không yên lòng, rồi mong ngóng một cuộc sống ở một phương trời khác tốt đẹp hơn thì đó là dấu hiệu của một dân tộc lưu vong. Nhưng ngay bây giờ đã không ít người lưu vong ngay trên chính tổ quốc của mình .
Đừng im tiếng mà phải lên tiếng!