BẢN CHẤT KHỐN NẠN CỦA NGƯỜI CỘNG SẢN VIỆT NAM
Nhân dịp nhìn thấy hình ảnh tổng thống Nam Hàn và chủ tịch Bắc Hàn vai bên vai trong tiếng reo hò của toàn dân và những dòng nước mắt mừng vui hòa chung với những tiếng cười sung sướng của người dân hai miền Nam Bắc, chúng ta không khỏi chạnh lòng nhìn về cố hương trong những năm 1973-1975.
Sau khi hiệp định Paris được ký kết vào ngày 27 tháng 1 năm 1973, quân đội đế quốc Mỹ đã cuốn cờ rút khỏi Việt Nam và trên văn bản được ký kết bởi các bên liên quan, với sự làm chứng của nhiều quốc gia trên thế giới, hòa bình đã được tái lập trên toàn cõi Việt Nam. Quân dân hai miền Nam Bắc đã reo hò sung sướng và tổ chức ăn mừng cho một nền hòa bình trên giấy mực.
Nhưng những gì xãy ra sau đó là những nỗi kinh hoàng của nhân dân miền Nam và những tội ác chống lại nhân loại của những người cộng sản Việt Nam.
Hiệp định Paris ngày 27 tháng 1 năm 1973 là một cơ hội lớn cho cả hai miền Nam Bắc để được xây dựng và phát triển trong hòa bình. Miền Bắc tận dụng sự trợ giúp của khối cộng sản để phát triển và miền Nam tận dụng được sự trợ giúp của khối tư bản để phát triển. Khi cả hai miền đã phát triển đến một mức độ đủ mạnh, thì sự thống nhất đất nước trong hòa bình sẽ là một niềm vui sướng của toàn dân chứ không phải một nửa dân tộc vui sướng trên nỗi đau khổ bất hạnh của một nửa phần dân tộc còn lại.
Sự khốn nạn của những người cộng sản Việt Nam khi họ quyết định xé bỏ hiệp ước và tấn công miền Nam đã tạo nên một nghiệp ác cho dân tộc Việt Nam mà một ngàn năm sau dân tộc Việt Nam chưa chắc sẽ thoát ra khỏi hậu quả khủng khiếp này.
Những trận pháo kích của quân đội Bắc Việt nã vào đoàn người chạy giặc trên "đại lộ kinh hoàng", những quả bom tấn áp suất mà không quân Việt Nam Cộng Hòa đã dội xuống trên đoàn quân Bắc Việt trước cửa ngõ tiến vào Sài Gòn với những phần thân thể tay chân phèo phổi treo đầy trên những ngọn cây, những kinh hoàng của đoàn người lao ra biển đi tìm tự do, những gia đình miền Nam tan nát vì con thiếu cha, vợ thiếu chồng trước chính sách "cải tạo" của người cộng sản, những hậu quả đau đớn về thể xác và tâm hồn mà những đứa trẻ sinh ra và lớn lên sau khi quân đội đế quốc Mỹ đã rời khỏi Việt Nam và ngay cả sau khi đất nước hoàn toàn thống nhất là những tội ác chống lại nhân loại của những người cộng sản Việt Nam.
Hậu quả của những tội ác chống lại nhân loại này đã tạo nên những vết thương lòng vẩn đang còn rỉ máu, những hận thù mà một ngàn năm sau chưa chắc đã nhạt phai. Cho đến giờ phút này của năm 2018, vẩn còn có những lời kêu gào "nợ máu phải trả bằng máu". Đó là cái giá mà dân tộc Việt Nam phải trả trong một ngàn năm tới trong hận thù dân tộc trước sự khinh thường của nhân loại tiến bộ trên toàn thế giới.