HÃY XUỐNG ĐƯỜNG VIẾT TRANG SỬ MỚI
Đất nước Việt Nam như một cơ thể bại liệt từ sau những ngày CS nắm quyền. Chính sự thanh trừng giai cấp để biến nhân dân thành một khối ngu muội bảo gì nghe nấy đã làm đất nước ra nông nỗi như thế, đất nước bị thiếu vắng trí tuệ để phát triển. Con người là tế bào xã hội, do đó, những con người có hiểu biết như tế bào lành mạnh lẽ ra đáng được nâng niu thì ngược lại, họ bị CS bức tử gần hết. Số chịu chết, số tháo chạy theo tiếng gọi tự do vào Nam định cư 1954.
Từ lúc 1954, đất nước chia làm 2 miền. Miền Bắc theo XHCN dựa trên nền tảng ngu muội và tệ sùng bái. Một miền rặt một không khí thời tiền sử man rợ. Những con người từng đem cha mẹ hay anh chị ra đấu tố, những kẻ từng mang ân nhân ra hành quyết là nền tảng để đi lên cái XHCN gì đó. Tính nhân văn biến mất, nhường chỗ cho cái ác của đám cuồng lãnh tụ, cuồng Nga Xô, cuồng Trung Cộng. Những kẻ này đi lục tìm những ai dám nghĩ khác chúng để làm cỏ. Rất man rợ và đáng kinh tởm. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là một ví dụ. Đám cuồng tín với quyền lực sinh sát trong tay, đã ra tay làm cỏ những nhân tố tiến bộ trong xã hội. Thế là miền Bắc được thuần hoá hoàn toàn, được thuần hoá trong nhóm ô tạp vừa man rợ vừa ngu muội. Tế bào xã hội ở miền Bắc lúc này chỉ toàn là thứ tế bào bệnh hoạn. Đất nước như đang nhiễm trọng bệnh.
Năm 1954, những tế bào tốt đã phải tháo chạy vào Nam theo tiếng gọi tự do để xây dựng nền tự do non trẻ. Từ Bắc, nửa ngu muội của đất nước đã quyết khai tử miền Nam. Dịch bệnh Cộng Sản cầm súng tràn vào nam vĩ tuyến 17 để giết chóc. Sau 21 năm tắm máu đồng bào, kết quả, người Việt đã phải hy sinh từ 2 đến 4 triệu sinh mạng một cách vô ích. Trong đó có rất nhiều tinh hoa bị diệt. Kể từ 1975, nước Việt nhiễm một màu đỏ lói của họa búa liềm. Những mầm móng tự do bị truy sát, bị bỏ tù, bị giết v.v... nên họ phải tháo chạy sang bên kia đại dương nhằm trốn cái chết.
Như vậy, năm 1945 Việt Nam nhiễm dịch CS. Năm 1954 một nửa cơ thể kháng được bệnh nhờ liều thuốc tự do, còn một nửa còn lại nhiễm bệnh nặng. Năm 1975 cơ thể Việt Nam nhiễm bệnh hoàn toàn và nội lực xem như mất hết. Nếu trước 1975 dân Miền Nam có thói quen biểu tình đòi yêu sách, thì sau 1975 thói quen đó bị triệt. Đến nghe đài BBC còn phải nghe lén. Sức dân lúc đó suy kiệt, họ mang danh nghĩa công dân nhưng họ sống kiếp tù nhân trong cái nhà tù lớn. Họ không dám đòi hỏi, và càng không dám hé răng chỉ trích chính quyền. Còn biểu tình thì tuyệt đối không. Ngày đó, CS với sự tập trung một ổ thừa gian ác thiếu trí tuệ nên đã đưa đất nước đến tận cùng của đói nghèo, dân bị tước mất quyền con người nhưng lại buộc yêu Đảng kính Bác - những kẻ mang họa đến cho họ. Đất nước lúc đó cũng đang tiến, nhưng không phải tiến đến cái bánh vẽ XHCN gì đó mà tiến dần đến mô hình của trại tập trung Đức Quốc Xã thời đệ nhị thế chiến.
Dưới bàn tay CS, đất nước luôn cạn lương thực. Làm hợp tác xã cho nhà nước thật sự là sống kiếp súc vật. Cả xã hội bị lùa đi làm bằng những tiếng kẻng của trại thuần hoá động vật. Xã hội tiêu điều vì đói rách. Cuộc sống rất kinh tởm. Bất cứ lúc nào mở cửa đón mặt trời thì mọi người luôn thấy ăn mày ngược xuôi tấp nập ngoài đường. Họ lần lượt vào từng nhà chìa hũ xin gạo và kể lể hoàn cảnh. Họ phải đi ăn mày những kẻ cũng đói nghèo chứ chả khá hơn gì họ. Xã hội trông thật kinh hoàng như thế. Nếu không có cái gục ngã của khối XHCN, nay người Việt chắc chắn sống kiếp con vật mãi mãi.
Đến thập niên 90, Việt Nam bị buộc vào thòng lọng của Tàu Cộng. "Công lao" này là do group tội đồ gồm Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh và có cả tay cựu thủ tướng lúc đó Phạm Văn Đồng gây ra. Group này đã lôi đầu dân tộc đưa lên đầu đài và tròng thòng lọng Tàu vào cổ. Đây là con đường chết cho một đất nước, điểm kết thúc có thể không xa, ngay trong thế kỷ 21 này. Dân tộc tự do hay nô lệ, đất nước sống hay chết là phải chọn cách giải quyết ngay bây giờ. Nếu chần chừ có thể sẽ quá muộn.
Từ lúc có Internet, một ánh sáng le lói trong đường hầm xuất hiện. Từ đó dân đã biết biểu tình, sức mạnh dân tộc như có chút khả quan sau thời gian dài bại liệt. Yếu tố Trung Quốc vào Việt Nam đã có tác dụng 2 mặt. Mặt dễ thấy, đó là nó muốn kết liễu cuộc đời con bệnh Việt Nam và nuốt trọn đất nước này. Nhưng ở khía cạnh ngược lại, những nhân tố kháng bệnh bên trong Việt Nam bắt đầu nổi dậy. Biểu tình cũng lác đác diễn ra. Nếu dân không biết xua tan nỗi sợ để mạnh dạn biểu tình, thì xem như tia hy vọng thoát họa CS chẳng có hy vọng gì, và đó là cái kết buồn, Việt Nam sẽ mất. Nhưng nếu dân hết sợ, biết tập cho mình thói quen biểu tình, thì Việt Nam có thể qua cơn bạo bệnh. Cần phải có thói quen biểu tình đòi yêu sách và đồng lòng tẩy chay chính sách bất hợp lý. Đó là con đường duy nhất cho Việt Nam.
Để có thói quen biểu tình, trước hết cần duy trì những cuộc biểu tình thường niên. Lúc nào cũng trong tư thế xuống đường. Như ta biết, mỗi năm, chính quyền lấy thuế dân tổ chức lễ ăn mừng để khoe khoang những chiến tích của họ. Chính điều này đã khoét sâu vào nỗi đau dân tộc. Thì chúng ta, những người dân phải làm gì đó để ngăn cản. Dân tộc phải biết kháng đau thì mới là dân tộc tự quyết. Hãy xuống đường biểu tình rầm rộ vào ngày 02/09 và ngày 30/04 hằng năm. CS chọc vào vết thương dân tộc thì dân tộc phải biết cách kháng đau để chữa lành vết thương ấy.
Phải hình thành thói quen biểu tình, phải dập tắt trò chọc khoét vết thương của CS. Nó như là lời cảnh báo cho CS, rằng nhân dân không chịu nhượng bộ như trước nữa. Có như vậy thì mới có thể làm CS chùn tay bớt, nó sẽ không dám ngang nhiên bán nước.
Sau khi biểu tình thành thói quen, thì tiếp nối là sự bất tuân dân sự, tức tẩy chay những chính sách bóc lột nhân dân. Mỗi lần CS lấy tiền thuế xây tượng đài, thì biểu tình. Mỗi lần chính quyền bao che doanh nghiệp gây ô nhiễm, thì biểu tình. Mỗi lần ra luật trái lòng dân, thì biểu tình. Mỗi lần dựng trạm thu phí BOT, thì bất tuân. Mỗi lần tăng thuế, thì bất tuân. Mỗi lần tăng giá xăng hay giá điện, thì vừa xuống đường biểu tình và kết hợp với hành động bất tuân. Nhà nước nhượng bộ Trung Quốc, thì biểu tình v.v...
Đất nước đang bị thòng lọng Trung Cộng siết từ từ thông qua ĐCS. Nội lực dân tộc phải hồi sinh để đuổi ổ bệnh CS ra khỏi bờ cõi đất nước. Chỉ có thế mới cứu sống dân tộc thoát kiếp nô lệ và đất nước mới trường tồn. Hãy đồng lòng tổng biểu tình vào ngày 02/09 tới đây nhé bà con. Xuống đường để đất nước có hy vọng! Ủng hộ tổng biểu tình ngày 02/09!