TỐI HẬU THƯ GỬI CHO CỘNG SẢN
Các bạn thân mến,
Trong những ngày qua, nước Việt Nam chúng ta đã xảy ra các cuộc biểu tình rầm rộ, và nhiều hình ảnh cảnh sát hành hung, gian ác, bạo động đã được phát sóng trên các trang mạng truyền thông nước ngoài, nhất là trên các đài truyền hình quốc tế.
Sự bất ổn xã hội ở Việt Nam đã tác động tiêu cực đến nền kinh tế quốc gia, làm cho các nhà đầu tư nước ngoài ồ ạt rút tiền ra khỏi Việt Nam, và có lẽ từ nay nền kinh tế Việt Nam bắt đầu tụt dốc, sàn chứng khoán Việt Nam đã liên tục bốc hơi, tiền Việt Nam sẽ từ từ mất giá, và rất có thể hệ thống ngân hàng Việt Nam sẽ bị điêu đứng; các sinh hoạt của người dân sẽ càng khốn khó.
Lý do căn bản đã dẫn đến sự khủng hoảng kinh tế và xã hội như ngày nay là do chính sách độc tài, ích kỷ của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Lợi ích quốc gia không được đặt lên hàng đầu, và ngân quỹ quốc gia không chủ đích kiến thiết nước nhà, không phục vụ cho người dân, nhưng lại chạy vào túi riêng của các quan chức.
Mặt khác, đối với các nhà đầu tư ngoại quốc thì sự tự do, dân chủ, và nhân quyền đều trở thành nền tảng vững chắc cho tất cả các sinh hoạt trong xã hội; thế nhưng, từ khi quốc hội Việt Nam thông qua Luật An Ninh Mạng, cả thế giới đều biết rằng: một bức màn đen tối lại bắt đầu bao phủ dân tộc Việt nam bởi vì sự tự do của người dân bị tước đoạt, nhân quyền bị xúc phạm, quyền tự do đi lại bị ngăn cản, quyền tự do tiếp cận nguồn thông tin đa chiều bị hạn chế, và quyền tự do bày tỏ ý kiến cũng bị siết chặt; như thế, trong ánh mắt của các chuyên gia nước ngoài thì Việt Nam sẽ không còn là một môi trường rộng mở để mời gọi đầu tư và phát triển, nhưng sẽ trở thành một môi trường khép kín, nơi mọi sinh hoạt thường ngày của người dân sẽ bị theo dõi, ngăn cản, kiểm soát, đọa đầy, kềm hãm, làm cho sự lưu thông trong xã hội bị tắc nghẽn, trì trệ, và bế tắc.
Tôi là người Việt Nam yêu nước, thương dân. Tôi muốn nhìn thấy một đất nước Việt Nam giàu mạnh, phát triển về mọi mặt, và người dân thật sự được tự do và hạnh phúc ấm no. Đứng trước sự nguy cơ mất nước và tình thế sôi động của cả dân tộc Việt Nam hiện nay, tôi nhận thấy mình cần phải cất lên tiếng nói để góp phần xây dựng Tổ Quốc; vì thế, tôi muốn gởi lời tâm sự này đến tất cả các nhà lãnh đạo Việt Nam, các Đảng Viên chân chính, Quân Đội Nhân Nhân, Cảnh Sát Cơ Động, các tầng lớp công nhân lao động, và toàn thể người dân Việt Nam yêu dấu!
Từ trước tới nay Nước Việt Nam chúng ta đã trải qua biết bao cơn sóng gió và sự khó khăn thăng trầm theo dòng lịch sử kể từ ngày Tổ Tiên chúng ta khai hoang dựng nước, các Vua Hùng có công giữ nước, các Anh Hùng Dân Tộc đã nhiều lần giải phóng đất nước, và cho tới hôm nay tất cả chúng ta là những người sinh sau đẻ muộn được thừa hưởng một vùng đất hình chữ S xanh tươi, phì nhiêu, và nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú.
Đáng lẽ ra đất nước chúng ta phải là một đất nước thịnh vượng, vì miền đất thân yêu luôn dư đầy các nhân tố cần thiết để phát triển, nhất là về mặt diện tích, cây cỏ, đồi núi, biển cả, thời tiết, sông nước, nhiệt độ, và người Việt Nam thì hiền từ, thông minh, cần cù, đảm đang, dũng cảm…v.v. Thế nhưng tại sao đất nước chúng ta vẫn cứ nghèo đói và lạc hậu như thế này? Tại sao xã hội Việt Nam lại không được hiệp nhất, và người dân cũng như các cấp chính quyền cứ phải đối nghịch với nhau? Tại sao chúng ta đều là người Việt Nam mà lại không biết yêu thương và đùm bọc lẫn nhau? Có phải hệ thống chính trị, nguồn triết lý, và các chính sách mà chúng ta đang áp dụng có vấn đề và cần thay đổi? Đây có phải là lúc mà chúng ta cần mạnh tay thay đổi cả một xã hội hay không?
Những ngày vừa qua, tôi đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà người dân tiếp tục xuống đường để phản đối nhà cầm quyền về nhiều vấn đề hệ trọng, trong đó có sự liên quan đến việc cho Tàu Cộng mướn 3 đặc khu kinh tế dài hạn, sự thông qua luật an ninh mạng, sự điều hành thiếu công bằng và sự minh bạch ở các hãng xưởng, sự chiếm đoạt tài sản đất đai của công dân trái phép, và biết bao sự bất công khác đang làn tràn trong xã hội.
Nhìn những lớp người tuần tự xuống đường bất bạo động để cất lên tiếng nói và đòi hỏi công lý đã làm tôi rơi lệ, và tôi cảm thấy xót thương cho người dân khốn khổ bởi bì họ cũng là công dân, nhưng tại sao lại thua kém tất cả những người công dân nước khác trong các vùng lân cận và trên toàn thế giới? Hơn nữa, họ cũng là con người, nhưng tại sao họ lại phải đi đòi các quyền sống căn bản mà đáng lẽ ra họ đã được thừa hưởng từ khi mới chào đời? Tại sao một con người được sinh ra ở nước ngoài thì đáng giá như vàng, như ngọc, còn sinh ra ở Việt Nam thì lại coi như cỏ, như rác? Tại sao công dân nước khác khi xuống đường phản đối thì được các cấp lãnh đạo chào đón, tiếp cận, lắng nghe, còn ở Việt Nam thì bị ngăn cản, xua đuổi, chà đạp, chửi bới, và bị đánh đập giống như một con vật? Không lẽ giá trị mạng sống của mỗi con người đều tùy thuộc vào ranh giới và nơi sinh chốn ở hay sao? Tôi vẫn biết sự thật mất lòng, nhưng tôi vẫn cần phải nói lên sự thật, cần góp ý, và bày tỏ ý nghĩ của mình để mọi người cùng hiệp thông chia sẻ. Hơn nữa, đây còn là bổn phận và trách nhiệm của một người công dân yêu nước, cần góp phần để xây dựng nước nhà, nhất là lúc Tổ Quốc lâm nguy. Dù sao thì ý nghĩ của tôi cũng trùng hợp với ý tưởng của nhiều người dân trong nước, và đương nhiên đây còn là thông điệp cần thiết để gởi tới các cấp lãnh đạo.
Tâm Ý cho Toàn Đảng: Người Việt Nam chúng ta là một dân tộc anh hùng, chưa hề khuất phục trước kẻ thù xâm lăng, cho dù kẻ thù đó có to lớn và đông đúc thế nào, có trang bị vũ khí tối tân ra sao, nhưng với ý chí quật cường, sự hy sinh gian khổ, sự bền bỉ chiến đấu, người Việt Nam sau cùng sẽ thắng. Sở dĩ Đảng Cộng Sản Việt Nam đánh bại cả Pháp lẫn Mỹ là vì Đảng đã được quần chúng nhân dân hết lòng ủng hộ. Họ đã hy sinh xương máu để cùng chiến đấu với Đảng. Họ đã che chở cho Đảng khi bị tấn công. Họ đã tiếp tế cơm gạo, súng đạn, thức ăn, nước uống, quần áo, và thuốc thang mỗi khi cần thiết.
Nói cho cùng, người dân chúng tôi đã nâng đỡ, cưu mang, và bảo vệ Đảng trong những khi hoạn nạn; thế nhưng, sau khi cuộc chiến chấm dứt và nước ta toàn thắng thì Đảng lại quên hết sự hy sinh gian khổ của người dân. Đảng đã lãnh đạo đất nước hơn 40 năm qua, nhưng Đảng đã làm được những gì để đền đáp công ơn của người dân đã từng chinh chiến với mình? Tại sao bây giờ Đảng lại làm ngơ trước những khó khăn của người dân đang sinh sống trên mảnh đất thân yêu này? Và đau lòng hơn nữa là tại sao Đảng không đáp ứng nhu cầu và nguyện vọng của dân, mà ngược lại Đảng còn đi ngược lại lợi ích của nhân dân, ra tay đàn áp dân, và thậm chí còn đánh đập dân rất tàn nhẫn?
Tại sao người dân bây giờ lại trở thành kẻ trắng tay, trong khi Đảng thì lại được ăn no mặc ấm, nhà cao cửa rộng, và luôn được ưu tiên trên mọi phương diện? Có phải Đảng đã trở mặt với dân, đối đầu với dân, và coi dân như kẻ thù? Tôi nghĩ rằng Đảng sẽ không cố ý và dai dột để làm ra những chuyện thất đức thế này. Nếu như Đảng có sai thì hãy mạnh dạn xin lỗi và thay đổi, vì chính sách ngu dân mà xưa nay Đảng áp dụng đã lỗi thời, không còn hợp lý, không còn hữu dụng, và cũng không cần tiếp tục bởi vì người dân ngày nay đã lớn khôn và thông minh hơn nhiều. Hơn nữa, họ biết nhận thức và không còn sợ hãi. Nếu như Đảng đã sai thì hãy quay đầu lại với nhân dân để phục vụ người dân. Nếu như Đảng đã đi lầm đường lạc lối thì bây giờ hãy còn kịp để trở về với Tổ Quốc non sông, trở về với dân tộc, và trở về với người dân đất Việt!
Tâm Ý cho Toàn Quân: Trong thời chinh chiến, và nhất là trong những cuộc chiến khói lửa mới đây, người dân đã tốn biết bao công sức, mất đi biết bao tuổi đời, bạn bè, và người thân. Họ đã cho con cái nhập ngũ để cùng với quân đội chiến đấu bảo vệ nền tự do, dân chủ, và toàn vẹn lãnh thổ. Biết bao người con ưu tú của đất nước đã anh dũng hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc. Đáng lẽ ra sau khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc thì người dân được hưởng hạnh phúc ấm no, được tự do phát triển, thoải mái làm ăn, gầy dựng tương lai, và kiến thiết nước nhà; thế nhưng, đã hơn 40 năm qua, cuộc sống của người dân vẫn long đong vất vả, không thể phát triển, và thậm chí họ còn phải sống trong cảnh nghèo đói, lạc hậu, đau khổ, và thiếu thốn trăm bề. Họ thiếu sự tự do để bày tỏ ý nghĩ của mình qua lá phiếu, quyền công dân bị chà đạp, sự đi lại bị ngăn cản, sự lên tiếng bị đàn áp, và ngay cả sự biểu tình bất bạo động cũng bị ngăn chận và đánh phá.
Hình ảnh mới đây trên các trang mạng truyền thông cho thấy: Công An Nhân Dân, Cảnh Sát Cơ Động, và Quân Đội Nhân Dân đã vào cuộc không phải để bảo vệ, nâng đỡ, bênh vực, hay giải cứu người dân, nhưng họ đã mạnh tay bắt bớ, khống chế, và đánh đập dân, nhất là không cho người dân bày tỏ ý kiến hay nói lên ước nguyện của mình. Những người dân hiền từ, vô tội đã bị công an, cảnh sát, dùng vũ khí đánh đập dã man, nhưng họ lại không phản kháng. Có người bị họ đánh téc đầu, đổ máu, gẫy răng, tay chân sưng vù, mặt mũi tím bầm, mình mẩy đau nhức; có người thì ngất xỉu, có người tê liệt, và có người phải vào đem vào nhà thương cấp cứu mà cho tới nay vẫn còn hôn mê.
Sự thật cho thấy, quân đội nhân nhân và cảnh sát chìm nổi đều đến từ quần chúng nhân dân. Những người này đã được nuôi dưỡng bằng tiền thuế của dân, và trách nhiệm của họ là đánh giặc, bảo vệ tổ quốc, và bảo vệ người dân; thế nhưng, thực tế cho thấy họ đã bao che cho giặc và ra sức đánh đập người dân không chút thương tiếc. Không biết họ có hiểu rằng những người dân này là ông bà, cha chú, và là anh em cùng một dân tộc, một quốc gia, và cùng dòng máu đỏ giống như họ không? Họ có biết rằng: đánh đập người dân là làm tổn thương đến nước nhà, tạo ra vết thương và hận thù cho dân tộc, và gây nên sự đau khổ cho chính bản thân mình?
Hỡi những người lính oai hùng, hãy chỉa súng về phía quân giặc và quay đầu về với dân. Hãy mạnh tay đánh đuổi bọn Tàu Cộng ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, nhất là ở vùng biển đông để bảo vệ tổ quốc non sông. Hỡi những người công an nhân dân và cảnh sát cơ động, hãy đặt lợi ích quốc gia và dân tộc trên lợi ích Đảng. Hãy quay về với nhân dân để bảo vệ dân, phục vụ dân, và cùng đồng hành với dân trên mọi vùng chiến tuyến. Các anh cũng nên nhớ rằng, sự tồn tại của một đảng phái chỉ là vấn đề thời gian, nhưng sự hưng thịnh của một dân tộc mới là sự trường tồn. Thế nên, hãy chọn quần chúng nhân dân, hết lòng phục vụ dân, và đối xử tử tế với dân vì đó là nhân đức, và tạo đức cho mình.
Tâm Ý cho Toàn Dân: Các bạn thân mến, người dân Việt Nam chúng ta là cột trụ của đất nước, và từ trước tới nay chúng ta đã hy sinh gian khổ để gầy dựng tổ ấm nơi miền đất Việt Nam thân yêu này. Bây giờ tổ quốc lại lâm nguy, vì giặc Tàu Cộng và bọn Hán Nô đang ồ ạt lan tràn trên quê hương ta. Chúng đã ngang nhiên xâm chiếm quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa, và các vùng đất biên giới phía bắc. Chúng còn ngang ngược tấn công các tàu đánh cá và sát hại ngư dân Việt Nam ngay trong vùng biển thuộc lãnh hải Việt Nam. Với sự tiếp tay của một bộ máy thối nát và các quan chức tham nhũng, chúng đang tiếp tục xây cất nhiều công trình và nhà máy độc hại trên đất Việt Nam, và quan trọng hơn nữa, chúng đang làm chủ rất nhiều khu du lịch sinh thái, bãi tắm, khách sạn, nhà hàng, siêu thị, và các khu công xưởng.
Như vậy, đất nước ta đã trở thành vùng đất mà người dân Việt Nam đang dần mất đi quyền làm chủ. Vùng đất sinh sống của chúng ta đang dần thu hẹp lại, và chẳng mấy chốc người Việt Nam chúng ta sẽ mất gốc bởi vì bọn Tàu Cộng rất hiểm độc và quá lưu manh gian ác. Vì tinh thần yêu nước thương dân mà trong những ngày qua, nhiều công dân Việt Nam đã xuống đường biểu tình ôn hòa và bất bạo động, hầu cất lên những tiếng chuông cảnh tỉnh về hiện tình đất nước.
Tuy nhiên, những cuộc biểu tình ôn hòa và bất bạo động đã bị tấn công, đánh phá, và đàn áp bởi những nhóm người đang phục vụ cho lợi ích của Đảng, gồm quân đội nhân dân, công an nhân dân, cảnh sát cơ động, các nhân viên an ninh, mật vụ chìm nổi, đám côn đồ, kẻ đâm thuê chém mướn, phóng viên nhà báo, những kẻ bất lương, lũ đầu trâu mặt ngựa, và những người bán rẻ lương tâm làm tôi cho Đảng, tay sai cho giặc. Nhiều công dân Việt Nam vô tội đã bị bắt bớ, giam cầm, bị chửi bới, la mắng, và bị hạ nhục trước công chúng. Rất nhiều người trong số họ đã bị đánh đập, bị khủng bố, và bị tra tấn một cách dã man.
Sự thật cho thấy người dân Việt Nam đã quá đau khổ, và bây giờ lại phải đương đầu với một đảng phái tàn ác. Tôi cảm thấy đau xót cho người công dân yêu nước, những người dân khốn khổ, nhất là những người thấp cổ bé miệng. Tôi rất quan tâm, muốn thăm hỏi, và gởi lời ủi an đến những người dân Việt Nam đã bị bọn bạo quyền đàn áp, đánh đập, và trù dập. Tôi sẽ luôn cầu nguyện và đồng hành với gia đình nạn nhân, nhất là những người thân đang ở bên cạnh nạn nhân để lau chùi vết thương, vết máu, và tận tình chăm sóc họ cho đến khi bình phục.
Các bạn nên biết rằng: sự bạo động luôn bắt đầu từ phía tà quyền, và các bạn chẳng làm điều gì sai, vì các bạn chỉ thi hành quyền công dân của mình. Hơn nữa, hành động của các bạn đáng được biểu dương và khen thưởng, vì bạn thật sự là người yêu nước. Sự cống hiến công sức và tài trí của các bạn cho dù hơi lẻ tẻ và rời rạc, nhưng các bạn đang giúp ích cho nước nhà, là động lực đổi mới xã hội, và làm cho tương lai tươi sáng. Những vết thương, tên tuổi, và sự đổ máu của các bạn sẽ được sử sách lưu trữ, và con cháu người Việt Nam chúng ta sẽ mãi ghi nhớ công ơn của các bạn.
Mặt khác, nhà tù Cộng Sản chỉ có thể giam giữ thân xác, nhưng không ngăn cản ý chí quật cường của người dân đang căm phẫn, uất hận. Họ có thể tra tấn nhiều người, nhưng không thể bóp nghẹt sự hào hùng bất khuất của người dân Việt Nam. Tôi thiết nghĩ rằng, đã đến lúc người dân chúng ta cần ra tay để cho bọn tà quyền biết rằng chúng ta không phải là thứ dân yếu hèn, và chúng ta không thể hiền từ để trở thành nạn nhân. Chúng ta hãy cho Đảng và quân đội một cơ hội cuối cùng để hồi tâm chuyển ý. Nếu như Đảng không quay về với dân và đặt tổ quốc lên hàng đầu, và nếu như quân đội, cảnh sát, công an… cũng không thuần phục và phục vụ cho quần chúng nhân dân thì từ nay trở đi chúng ta hãy coi họ như giặc ngoại xâm, kẻ thù truyền kiếp.
Như thế, các bạn cũng không cần phải hiền từ và tử tế với chúng. Chắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ trong những cuộc chiến chống Tây chống Tàu, người dân chúng ta dù không có một tấc sắt trong tay, không súng ống đạn dược, nhưng chúng ta có tâm, có sức, có nhân lực, có thời gian, và mưu kế. Ngày xưa người dân đã biết đánh lén, đánh lẻ tẻ, đánh du kích, dùng cung tên, gậy tầm vông, gài chông, đặt bẫy để lấy thây quân giặc thế nào thì ngày nay hãy làm y như vậy đối với người nhà và gia đình người thân của những tên bán nước, hại dân, nhất là những kẻ hèn với giặc, ác với dân. Chúng mang danh chính quyền, nhưng bản chất lại là tà quyền. Chúng mặc sắc phục đại diện cho dân, nhưng lại tiếp tay cho giặc để ăn hiếp dân lành và bắt nạt kẻ vô tội. Ai trong chúng ta cũng muốn sống và cần sống, nhưng chúng ta không thể sống trong sự nhục nhã và hèn nhát.
Đằng nào chúng ta cũng phải chết và chết một lần, thế nhưng chúng ta thà chết vinh còn hơn sống nhục. Hãy thôi thúc nhau làm một điều gì đó to lớn cho Tổ Quốc non sông, không phải vì lợi ích của cá nhân bạn, nhưng vì tương lai cho con cháu của bạn. Hạt giống có chết đi thì nó mới nảy sinh bông hạt, và hạt giống đó chính là sự tự do, dân chủ, và nhân quyền.
Mến chào, Lm. Gioan Hà Trần.