BẺ GIÒ MÃNH THÚ
Như loài ác thú 4 chân, CS đứng vững là nhờ 4 chân trụ của nó. Vì vấn đề sống còn, nó luôn bảo vệ 2 đôi chân khỏi bị kẻ thù đốn hạ. Kẻ thù nó là ai? Đó chính là nhân dân. Muốn đốn ngã chỉ có thể tấn công vào các chân trụ thì cái thây đồ sộ của nó sẽ ngã nhào. Có 2 chân yếu để chúng ta có thể tấn công được, có một chân không thể nào tấn công nổi, và một chân vô cùng nguy hiểm cần phải né tránh để hạn chế thiệt hại. Đợi khi nào bẻ gãy hoàn toàn 2 chân yếu thì hãy tấn công chân này. Nếu 3 chân bị gãy, chân thứ tư tự nhiên sẽ khụy thôi.
Đó là 4 chân nào? Chân thứ nhất, cách ly nhân dân khỏi vai trò ảnh hưởng lên Nhà nước. Chân thứ hai, không cho sự thật lan tỏa trong nhân dân. Chân thứ ba, làm cho não trạng nhân dân bị tê liệt. Chân thứ tư, là lưu manh hóa lực lượng công an. Và nó còn một chân phụ để dự phòng, sẽ nói sau.
Chân thứ nhất, cách ly vai trò của nhân dân khỏi Nhà nước. Để cách li thì trước hết phải độc chiếm Nhà nước. Để tiến tới soạn ra điều 4 Hiến Pháp rất trơ tráo, CS đã loại trừ các đảng khác và loại trừ vai trò nhân dân. Họ ra tay như thế nào? Như ta biết, khi mới giành chính quyền, lúc đó ĐCS còn non yếu, thế là Hồ Chí Minh và ĐCS chấp nhận thành lập Chính phủ Liên hiệp Lâm thời 1946 với sự tham gia của ĐCS và các đảng phái khác. Họ cũng chấp nhận các đảng phái khác tham gia quốc hội khóa 1 năm 1946.
Sau khi gom tất cả các quả trứng vào trong một rổ, ĐCS cho đập vỡ từng trứng một cho đến khi sạch sẽ không còn thành phần đảng phái khác. Đó là những sự bắt bớ thanh trừng trong bóng tối để tiêu diệt các đảng phái khác. Thanh trừng xong, họ độc chiếm quốc hội với 100% đảng viên của họ. Họ cũng độc chiếm luôn chính phủ với 100% đảng viên của họ, và hiển nhiên tòa án cũng của ĐCS. Kế đến họ loại nhân dân khỏi vai trò tương tác lên nhà nước bằng trò Đảng cử dân bầu. Cuối cùng, họ chốt nút chặn bằng điều 4 Hiến Pháp. Thế là cách li được bọn dân đen nhiều chuyện. Như vậy nếu họ bán buôn giang sơn lãnh thổ thì dân cũng chả làm gì được họ. Chân trụ này dân chưa thể tấn công vào được.
Chân thứ 2, họ không cho sự thật lan tỏa trong nhân dân. Bằng cách nào? Bằng dối trá trường kỳ và thanh trừng những mầm móng nói lên sự thật, và cấm báo chí tư nhân. Để dối trá trường kỳ họ cho lập một ban chuyên tuyên truyền dối trá gọi là Ban Tuyên Giáo Trung Ương. Thế vẫn chưa đủ, họ còn cho lập thêm một bộ trong Chính phủ cũng chuyên dối trá bịp bợm, đó là Bộ Văn Hóa Thông Tin mà nay là Bộ TT&TT. Ban này bộ kia chồng chéo chức năng làm cả hệ thống báo chí phải nô lệ cả 2 thằng chủ. Thằng này bỏ sót thì thằng kia gạn bắt, thế là báo chí bị khống chế hoàn toàn bằng 2 cái tròng trên cổ. Hệ thống báo chí loa đài ngày nào cũng ra rả bịp bợm ròng rã đã suốt 72 năm không ngớt và còn tiếp tục.
Ngoài ra họ chú ý đến giới trí thức, hễ ai dám nói lên sự thật, nếu nhẹ thì tù, nếu nặng thì bức tử luôn. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là ví dụ. Ngày nay, chân này đang bị báo chí tự do trên facebook đánh cho tơi tả. Cả hệ thống báo chí hùng hậu của đảng với 800 tờ báo các loại nhưng chỉ lo đỡ đòn là chính. Có lúc bất lực nó nhờ côn đồ công an lùng bắt, đánh đập và bỏ tù các nhà báo tự do, nhưng cho dù có xài bạo lực lẫn chiêu bẩn thì báo đảng cũng đang yếu thế và tương lai chân này sẽ là chân trụ yếu nhất trong 4 chân của ĐCS.
Chân thứ ba, làm tê liệt não trạng nhân dân. Như con rắn độc, CS vồ lấy con mồi rồi tiêm nọc độc. Nọc độc thấm lên não làm dân tộc này tê liệt khả năng phản kháng, thế là Đảng muốn làm gì thì làm. CS triển khai bằng cách nào? Bằng cách độc chiếm giáo dục. Loại bỏ hoàn toàn sự tham gia giáo dục của các tổ chức trong xã hội. Khi đó, CS bắt đầu chiến dịch nhồi sọ với môn lịch sử dối trá, chính trị chỉ duy nhất Mác Lê Hồ Đảng. Họ loại bỏ mọi trường phái triết học tiến bộ trên thế giới. Lớn lên, hàng triệu triệu con người hóa thành cừu non, cả đất nước thành trại cừu. Những con cừu đó chấp nhận xã hội do CS tạo ra như điều đương nhiên, không muốn thay đổi, chịu đựng mọi bất công đến vô hạn. Và nguy hiểm hơn, những con cừu cực đoan còn xem tư tưởng tiến bộ là những kẻ chống đối. Thế là dân tộc này trở nên yếu hèn để có lợi cho sự cai trị của ĐCS.
Nhưng nguy hiểm thay, đó lại là mối nguy cho đất nước này. Vì dân thành cừu thì dù ĐCS bán hết giang sơn cho Tàu và biến Việt Nam thành một Tây Tạng thứ 2 thì họ có thể vẫn cứ cam chịu. Tuy nhiên chân này cũng dần bị tấn công mặc dù kết quả khá khiêm tốn. Nhờ Internet số người thay đổi để thoát cái gông tư tưởng do CS tròng vào ngày một nhiều hơn. Số người tự chuyển biến cũng bắt đầu tăng. Chân này chúng ta có thể tấn công được nhưng kết quả khá chậm.
Chân thứ tư, côn đồ hóa ngành công an. Chân này là nguồn gốc của bất công. Là nơi sinh ra tội ác Nhà nước. Chân này mang danh là chấp pháp nhưng chủ yếu là nó chà đạp pháp luật. Vì tư pháp với hành pháp lập pháp bị một thằng điều khiển nên nó bổ trợ nhau. Khi cần, công an không cần làm theo luật mà cứ bắt nhốt, giết tuỳ tiện miễn sao trấn áp được người phản đối. Không cần sợ phạm pháp, cứ bắt bừa thì tư pháp sẽ hỗ trợ nó bằng bản án bỏ túi để trấn áp nạn nhân, mà đặc biệt là các người bất đồng chính kiến với chế độ.
Vì ĐCS giao quyền nó như thế nên bề ngoài trông như một lực lượng cảnh sát nhưng bản chất là một tổ chức côn đồ khổng lồ trải khắp lãnh thổ Việt Nam. Cho nên ngày nay côn đồ xã hội đen quy tụ dưới trướng côn đồ công an rất đông vì "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" đấy thôi. Nay chúng không ngần ngại công khai điều đó. Khi cướp đất, khi trả thù kiểu ném đá giấu tay với người tranh đấu thì 2 loại côn đồ này phối hợp tác chiến. Chúng sở hữu súng đạn, sẵn sàng chà đạp pháp luật và kết hợp xã hội đen nên chúng vô cùng nguy hiểm. Chân này nhân dân nên tránh. Đối đầu trực diện nó thì vô cùng nguy hiểm.
Để bẻ chân con mãnh thú này thì chúng ta nên biết, sở trường chúng ta là gì? Đó là mặt trận thông tin phá tan sự nhồi sọ và truyền thông lếu láo CS. Khi nào bẻ được chân thứ 2 và chân thứ 3 thì lúc đó xã hội sẽ có nhân lực đông đủ để bẻ luôn chân thứ tư của nó. Lúc đó chân số 1 sẽ tự đổ vì không trụ nổi cái thây thối ĐCS. Chỉ có điều e CS nó còn dự phòng chân thứ 5, đó là dựa vào ngoại bang giết hại đồng bào. Ai không dám làm chứ riêng CS thì dám. Nhưng nhân dân đừng lo xa, cứ tập trung bẻ được gì thì cứ bẻ, chỉ có sức mạnh nhân dân là mạnh nhất, sẽ đánh đổ được tất cả nếu dân đồng lòng. Dân chủ là tất yếu, chỉ có điều sớm hay muộn thôi.