BÁM VÀO BẠO LỰC VÀ DỐI TRÁ ĐỂ TỒN TẠI KHÔNG CÒN DỄ DÀNG NỮA
Nếu không có Internet, mà đặc biệt là mạng xã hội Facebook thì vụ Đồng Tâm - Mỹ Đức - Hà Nội có thể CS đã dìm dân trong biển máu, và sinh mạng của 30 CSCĐ cũng bị thí không thương tiếc cho lợi ích của nhóm chính trị tham lam. Lúc đó họ sẽ ca tụng sự "hy sinh" của những CSCĐ làm tốt thí kia như là sự hy sinh cao cả.
Vì sao họ tàn ác? Vì tàn ác là trong bản chất của học thuyết, học thuyết này xem bạo lực là công cụ đoạt quyền lực và là công cụ giữ quyền lực. Xem Hồ chí Minh, Mao Trạch Đông, Lenin đoạt quyền lực thì ắt rõ, nó được định nghĩa là "bạo lực cách mạng" và ngày nay được dạy trong học đường hẳn hoi. Để giữ quyền lực trước đe doạ bởi đòi hỏi dân chủ, Giang Trạch Dân đã lạnh lùng tắm máu dân mình trong vụ thảm sát Thiên An Môn.
Ông Lenin viết ra học thuyết này quả là tính toán rất kỹ, phải nói trí tuệ của ông ta đổ dồn vào trong học thuyết man rợ này. Nếu bạo lực không được che chắn, nó sẽ không phát huy hiệu quả. Giống như những kẻ bất lương ra tay, muốn vừa triệt hạ vừa dằn mặt đối tượng thì phải bắt đối tượng nhốt vào phòng kín đóng cửa nện cho một trận no đòn. Chính phòng kín đó đã che đậy tội ác cho chúng. Chính phòng kín đó nó phi tang vết tích tội ác của chúng.
Tương tự vậy, sự độc quyền báo chí tạo bức màn bưng bít như một phòng kín. Trong phòng kín đó chỉ còn ĐCS và nhân dân. Với đầy đủ đồ chơi trong tay gồm quân đội và công an, ĐCS đóng kín cửa và ra tay xử đẹp nhân dân rồi phủi tay nhẹ nhõm vì đã làm ác mà chẳng ai biết. Nếu nói công an và quân đội là 2 cánh tay của ĐCS dùng để ra đòn, thì báo chí nô bộc là cái mồm của Đảng. Hạ thủ nạn nhân xong, mồm của kẻ bất lương sẽ tru tréo lên rằng, hắn đã "xử lý nghiêm những kẻ phản động" hoặc "đã đập tan âm mưu của thế lực thu địch" vv... Và với cái mồm tự nói mà không có ai kiểm soát, chúng không quên chụp mũ nạn nhân bằng đủ thứ tội mà chúng tưởng tượng ra để vẽ nên chính nghĩa cho mình. Vừa ra tay làm ác, vừa có chính nghĩa thì đó quả là một thủ đoạn quá hoàn hảo. Thủ đoạn được viết thành học thuyết và nó đã nuôi sống đảng gian ác này tồn tại được 88 năm rồi và sẽ còn nuôi nó một thời gian nữa. Đấy là lý do chính mà ĐCS kiên định XHCN chứ không phải vì sự tiến bộ gì ráo. Như vậy ta thấy rằng, bạo lực với độc quyền báo chí nó phải đi kèm thành một bộ không thể tách rời được.
Thế vững chắc trong vị trí độc quyền cai trị đã được duy trì cho đến hết thế kỷ 20 nhờ bộ đôi "bạo lực cách mạng" và "độc quyền báo chí". Nhưng không ngờ internet xuất hiện, mà đặc biệt là Facebook, người ta tìm thông tin ngoài luồng báo chí Nhà nước làm phá vỡ thế bưng bít. Facebook ví như một anh chàng nghĩa hiệp phá banh những cánh cửa cấm của Đảng, giúp kẻ bên ngoài quan sát tường tận hành động kẻ thủ ác. Thế là hắn chùng tay, hắn chùn tay không phải sợ gì tai tiếng mà hắn sợ kẻ bên ngoài căm phẫn mà nổi loạn.
Hiện nay, ĐCS đang muốn thiết lập trở lại sự bưng bít thông tin để dễ bề ra tay với dân nên họ điên cuồng ngăn cản hoặc hạn chế sự hoạt động của Facebook, YouTube, Google trên lãnh thổ Việt Nam. Hẳn nhiên ĐCS đã cảm thấy rất rõ rằng, dùng bạo lực không còn dễ như xưa nữa nên họ cứ vùng vẫy cấm cản. Họ cũng không có đầu óc tìm ra giải pháp thích nghi văn minh tiến bộ hơn. Đây là tử huyệt của họ, giữ nguyên chiêu bài cũ lỗi thời trong khi thế giới tiến bộ không ngừng ắt sẽ bị đào thải.
Qua đây chúng ta cũng thấy rằng, người CS không có giải pháp 2 cho sự tồn tại của họ. Họ chỉ bám vào cái phao Mác Lê đã quá cũ kỹ và đã bị lủng lỗ để mà đu bám quyền lực. Đây là điểm yếu của họ mà giới đấu tranh nên tận dụng. Tức là tiếp tục dùng Facebook loan tải sự thật, qua thời gian sẽ chiếm lĩnh số đông nhân dân ủng hộ. Cứ kiên trì đẩy mạnh thông tin trung thực bằng sự nghiêm túc và có trách nhiệm. Rồi những gì đến sẽ đến, và thay đổi tất yếu cũng sẽ đến. Các tổ chức xã hội dân sự độc lập và đảng phái chính trị đối lập cũng sẽ mọc lên khi nền tảng con người dân chủ đủ đông để hỗ trợ và che chắn họ. Rồi cũng có lúc CS thất thế và trao lại quyền làm chủ cuộc chơi cho nhân dân thôi. Việc đó chỉ là thời gian, tuỳ thuộc vào người dân cả.