PHÁ GIẶC CỘNG, CỨU VIỆT NAM
Muốn thắng được hệ thống chính quyền của cộng sản,
người dân Việt Nam phải có khả năng phân biệt rõ rệt ai là người hiền,
ai là kẻ gian trong hệ thống chính quyền đó.
Giặc Cộng
Trong tổ chức chính quyền cộng sản cũng có phần lý thuyết và phần hành động.
Phần lý thuyết gồm có bộ chính trị là uỷ ban tối cao, được bảo vệ bởi hai hệ thống tình báo và mật sát, chuyên lo việc giết chóc và uy hiếp người dân, cướp bóc và chiếm đoạt những gì là của dân, nhất là quyền lực chính trị, trong kín đáo hoặc bí mật.
Phần hành động gồm có quốc hội, những chuyên viên đục khoét và vơ vét tài sản của dân nước, và các bộ, như bộ ngoại giao, bộ quốc phòng, bộ giáo dục, và bộ công an, v.v... được dùng để chuyên lo những công việc chuyên môn như khủng bố tinh thần, chà đạp nhân phẩm, đàn áp, bắt bớ và đánh đập tàn nhẫn từng người dân, bất kể nam nữ, già trẻ, lớn bé, giữa ban ngày, ngay trước mắt của mọi người.
Từ Các-mác đến Le-nin, Sít-ta-lin, Mao Trạch Đông và Đại Ác Tặc Hồ Chí Minh đều dùng bạo lực tuyệt đối để đạt cho bằng được một mục tiêu duy nhất là sự củng cố sức mạnh chính trị của Đảng. Cho nên, cuộc cách mạng vô sản và hệ thống cai trị của cộng sản luôn luôn là bạo lực, bạo lực, bạo lực, bạo lực, và một lần nữa, bạo lực!
Chính lược của cộng sản là mặt trận nói láo và sự núp bóng người dân. Cộng sản luôn luôn dùng hình ảnh người dân để nói láo. Bản chất của giặc cộng là lừa đảo và dối trá. Đặc tính này hiện ra rõ rệt trong cách hành văn của bọn cộng, một loại văn đầy dẫy những lý luận của bầy thú man rợ. Vì không đạt được trình độ làm người nên chính trị cộng sản là phải nói láo, nói láo, nói láo, nói láo, và một lần nữa, nói láo!
Hệ thống tổ chức đảng của cộng sản là một cái Kim Tự Tháp khổng lồ, được bố ráp bằng những kim tự tháp nhỏ, như những cơ cấu tổ chức hình tam giác do các đơn vị chính trị, mật vụ, và quân sự cộng sản kết thành. Hệ thống độc tài đảng trị này được nuôi dưỡng và bồi bổ bằng máu, xương, mồ hôi và nước mắt của toàn dân. Trong một nước cộng sản, người dân chỉ là phương tiện, chỉ là của cải, chỉ là đồ dùng, và chỉ là nô lệ của đảng.
So sánh giặc Việt cộng với giặc Tàu lúc xưa, giặc Tàu cộng hôm nay, giặc Mông Cổ, hoặc thậm chí bất cứ một bọn giặc xâm lược nào, thì giặc Việt cộng là loại giặc có khả năng kết nạp và áp dụng tất cả mọi cái ác của mọi thứ giặc kia cộng lại. Với khả năng lợi dụng được sự phát triển nhanh như gió của nền văn minh khoa học hiện đại, Đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) là một bọn giặc xâm lăng nguy hiểm và độc ác nhất trong lịch sử của dân tộc Việt nói riêng và các quốc gia tự do dân chủ nói chung, nhất là Hoa Kỳ.
Hiện tại, bọn giặc CSVN đang liên minh cùng với Nga Cộng, Hàn Cộng, Trung Cộng, Lào Cộng, và Campuchia Cộng để khóa chặt đất và biển của châu Á. Với cái lưỡi bò của Trung Cộng liếm dọc bờ biển Việt Nam, cùng với Lào và Campuchia làm trái độn cho vùng biên giới đất liền, Đảng CSVN đang quá an toàn. Sức ép chính trị và kinh tế của các quốc gia tự do trên thế giới hiệp lại cũng không thể nào thay đổi được thể chế chính trị khắc nghiệt của giặc Việt cộng trên đầu toàn dân và trên nước Việt Nam, trừ khi người dân Việt Nam tạo được sức ép chính trị từ trong nước.
Tên ác quỷ Mao Trạch Đông đã dạy lũ giặc cộng rằng quyền lực chính trị thoát ra từ nòng súng. Nới rộng định lý này của Mao, thì những ai đấu tranh chính trị với giặc cộng chắc chắn sẽ phải đối diện với nòng súng của đảng cộng sản.
Nền Tảng Chính Trị
Chính trị là Chương Trình Sống.
Nền tảng chính trị dân chủ được đặt trên quyền tự do của mỗi người dân trong sự định đặt chương trình sống cho riêng mình. Nền tảng chính trị cộng sản là chỉ có một mình đảng cộng sản được tự do định đặt chương trình sống cho mọi người dân.
Chính trị dân chủ được đặt trên lá phiếu của dân. Chính trị cộng sản được đặt trên bạo lực của đảng.
Trong thể chế dân chủ, các chính trị gia thay mặt dân để đấu tranh cho quyền lợi của dân. Trong thể chế cộng sản, các chính trị gia thay mặt đảng để đấu tranh cho quyền lợi của đảng.
Phương tiện đấu tranh chính trị trong một thể chế dân chủ là lý lẽ và sự thật. Phương tiện đấu tranh chính trị trong một thể chế cộng sản là sự đàn áp và thủ tiêu.
Thêm một điểm phân biệt về chính trị là sự đấu tranh chính trị không đồng nghĩa với sự tham chính, cũng như hành động đi cổ động dân chúng, hoặc đi bầu, không cùng nghĩa với sự vận động chính trị của một ứng cử viên.
Định Luật Chiến Tranh
Định luật của chiến tranh là sự một mất một còn. Chiến tranh là sự sát hại, trực tiếp hoặc gián tiếp. Có chiến tranh xâm lăng, có chiến tranh tự vệ, nhưng định luật của chiến tranh không bao giờ thay đổi.
Mục tiêu tối hậu của sự đấu tranh cho một nền chính trị dân chủ là sự tránh được chiến tranh, tránh được việc máu phải đổ, thịt phải rơi. Nhưng khi một bên chỉ ham muốn chiến tranh mà thôi, thì bên kia bắt buộc phải chấp nhận chiến tranh để tự vệ bản thân mình.
Chiến Thắng
Một thể chế chính trị dân chủ có thể chấp nhận sự hiện hữu của một đảng cộng sản; nhưng ngược lại thì là chuyện không thể xảy ra, vì cộng sản đồng nghĩa với sự độc tài và toàn trị.
Muốn thắng được bộ chính trị cộng sản, người dân Việt Nam phải có khả năng chiến thắng được hai hệ thống tình báo và mật sát của giặc cộng.
Muốn thắng được hệ thống chính quyền của cộng sản, người dân Việt Nam phải có khả năng phân biệt rõ rệt ai là người hiền, ai là kẻ gian trong hệ thống chính quyền đó.
* * * *
Trần Thệ Hải