Khi dân có quyền lực thì dân luôn cố gắng tôn tạo một xã hội nhân bản, an toàn và đáng sống
Dân chủ là gì? Nếu nói trong phạm vi chính trị thì nó đơn giản là người dân được làm chủ đất nước, còn trong phạm vi rộng hơn là không được áp đặt bất kỳ sự cưỡng bức nào lên tư tưởng của người khác. Thực ra nói trong lĩnh vực chính trị là nói là phạm vi hẹp nhưng nó lại là quyết định tất cả. Chính trị tạo ra kinh tế, chính trị tạo ra xã hội, vì thế chính trị tạo ra số phận cho một đất nước.
Một quốc gia lựa chọn sai mô hình chính trị xem như thua toàn diện. Các nhà khoa học Nga bị hút bởi giấc mơ Mỹ là một cái thua đau đớn cho một siêu cường từng là đối thủ ngang tài ngang sức với Mỹ. Khi nhân dân Nga ngộ ra và chọn lại mô hình chính trị khác cho mình thì đã muộn. Nhưng muộn còn hơn quá muộn. Việt Nam cũng không ngoài quy luật đó, tất cả những thua thiệt về mọi mặt với các nước trên thế giới là do mô hình chính trị cả.
Ngày nay các trí thức tên tuổi, các quan chức có trọng trách nhiệm điều hành các bộ trong chính phủ họp hành liên miên để giải bài toán kinh tế đất nước nhưng vẫn vô phương. Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc lập ra một ban cố vấn 15 người từ mấy tháng trước đã cho thấy họ chú tâm giải quyết cái ngọn nên vô tác dụng. Cái gốc là chính trị sinh ra hình dạng nền kinh tế và xã hội thì không động đến. Cách giải quyết thấy ngay cái bại từ giải pháp.
Cái gì thuộc về của tôi thì không bao giờ tôi phá phách cả, tôi rất nâng niu, đổ hết tâm huyết để xây dựng. Còn cái gì của kẻ khác tôi sẽ không dốc toàn lực vì nó, mà ngược lại tranh thủ kiếm chác từ nó. Như ta biết, xã hội vốn thuộc về toàn dân, nền kinh tế đất nước cũng từ của nhân nhân gộp lại mà thành. Khi quyền lực thuộc về nhân dân, thì nhân dân tất có trách nhiệm tôn tạo cho nền kinh tế đó trong sạch và lành mạnh. Khi dân có quyền lực thì dân luôn cố gắng tôn tạo một xã hội nhân bản, an toàn và đáng sống. Khi quyền lực bị độc chiếm thì ắt kẻ nắm quyền sẽ chăm chút cho quyền lợi của nó mà bỏ phế nền kinh tế và xã hội. Cái họ quan tâm kiếm được gì? Lấy được gì? Hay cướp được gì mà thôi.
Nhà nước của dân do dân vì dân là một dạng nhà nước dân chủ. Quyền lực nhà nước được xây dựng từ dưới lên, còn nhà nước độc tài thì quyền lực được áp đặt từ trên xuống.
Trong nhà nước dân chủ, đảng phái chính trị đứng dưới pháp luật, tự do lập theo luật định, nó chỉ là một tổ chức cung cấp lãnh đạo cho nhân dân chọn lựa. Thuyết phục dân bầu cho mình là cả sự nỗ lực nhằm cạnh tranh với đối thủ khác thuyết phục dân tin và chọn mình. Lá phiếu bầu là lá phiếu chọn, lá phiếu trưng cầu dân ý là lá phiếu truất phế. Dân đưa người vào ghế quyền lực, dân cũng kéo người ra khỏi ghế quyền lực đấy là nhà nước của dân do dân. Khi người cầm lái đât nước thỏa mãn kỳ vọng dân như đã hứa, tức làm chính sách sao cho dân giàu nước mạnh thì lúc đó nhà nước đó chính là nhà nước vì dân. Đấy đúng nghĩa dân chủ nghĩa là dân làm chủ.
Trong nhà nước độc tài điều cốt lõi là bao che và chia chác, phạm tội ác thì bao che xí xóa, vị trí quyền lực thì chia cho người nhà và những người trong Đảng. Đâu đâu cũng cơ cấu, đâu đâu là đào tạo cán bộ nguồn đấy là hình thức chia chác cục bộ và loại hoàn toàn cơ hội của thường dân. Nhóm người này đứng trên luật, xem dân là nô lệ. Kinh tế bi đát thì tăng thuế. Đạo đức xã hội xuống cấp, kệ tía nó dân chịu chứ Đảng có chịu đâu mà lo. Đảng viên 51 tuổi Đảng nổi máu súc vật thực hiện hành vi ấu dâm, vì là người của Đảng ta nên xử 3 năm lấy lệ gọi là cho có phạt. Lãnh đạo thất thoát trăm ngàn tỷ thì chỉ giáng chức và không trừng phạt gì vì thiệt hại đó dân chịu chứ Đảng không chịu. Công an nổi máu ác thú giết dân đang trong quá trình tạm giam thì cho hưởng án treo, vì người của Đảng viên. Rõ ràng trong 3 ví dụ điển hình ta thấy 3 tội ác man rợ nhất của loài người gồm cướp, hiếp, giết thì đảng viên ĐCS điều có cả, mà kinh tởm hơn là nó được bao che dung túng chẳng khác nào một sự khuyến khích. Đã thú tính mà được bao che thì không còn gì để nói, nó tận cùng của sự vô luân và tận cùng của sự khốn nạn.
Ngày nay chính quyền độc tài CS cũng còn oang oang câu “nhà nước ta là nhà nước của dân do dân và vì dân”. Câu nói đó họ đưa vào ngay trong điều 2 của bản Hiến Pháp đàng hoàng, thế nhưng ngay trong điều 4 của bản Hiến Pháp này họ lại khẳng định sự độc quyền cai trị của họ. Vừa nói ra trong điều 2 thì lấy điều 4 để lật lọng ngay thì đấy nó tự tố cáo rằng, chính quyền này là một chính quyền lưu manh.
Dân nếu sống lâu trong độc tài thì chẳng hiểu về giá trị dân chủ, dân đã sống trong dân chủ thì kinh tởm độc tài. Dân Việt Nam hễ nghe đến từ “dân chủ” thì lại cứ nghĩ đó là kẻ chống đối mà không nghĩ rằng những người đó đang đấu tranh cho chính mình. Việt Nam tiến bộ được còn lâu lắm, tiến bộ sao được khi trong tư duy cả một dân tộc đang chứa những suy nghĩ ấu trĩ chẳng khác cách đây 1000 năm là mấy. Xét cho cùng dân tộc này bị thế giới khinh khi ra mặt thì cũng tại chính mình cả. Dân tộc chấp nhận độc tài là dân tộc thất bại toàn diện. Hãy thức tỉnh để mà còn có con đường cứu vãn danh dự cho đất nước này, và cũng là làm gì đó để mà con cháu còn có thể ngẩn đầu nhìn thế giới chứ? Chả nhẽ nhục hoài ngàn năm sao?