top of page

TÔI ĐÃ BỊ BẮT CÓC VÀ CƯỠNG CHẾ LÀM VIỆC NHƯ THẾ NÀO?


Khoảng 6h40 chiều 3/6, tôi đến cửa hàng in ấn số 323 Nguyễn Trãi để lấy tấm băng-rôn mà mình đặt in mấy hôm trước.

Nội dung tấm băng-rôn là “Yêu cầu nhà chức trách khởi tố và bắt giam tên trùm gián điệp Tàu Hoàng Trung Hải cùng tên Việt gian bán nước Nguyễn Phú Trọng, kẻ đã bao che và đồng loã với y mười mấy năm qua”. Kích thước tấm băng-rôn mà tôi treo trước trường Đại học Thuỷ lợi hôm 23/5 là 2,3m x 1,5m, trông hơi nhỏ khi treo trên cầu vượt, nên lần này tôi quyết định làm tấm băng-rôn lớn hơn, kích thước 3m x 1,8m.

Nhân viên hiệu in cho biết cậu ta vừa giao nhầm tấm băng-rôn cho người khác. Cậu ta bảo tôi đợi rồi gọi điện cho người đó. Chốc chốc cậu ta lại gọi điện, rồi lại bảo tôi là người kia đang trên đường đến, chỉ vài phút nữa thôi, mấy lần như thế.

Tôi đợi đến tầm 7h10 mới lấy được băng-rôn. Tuy nhiên, khi tôi mang băng-rôn ra xe máy thì một toán chừng mười lăm tên cảnh sát và an ninh, cả thường phục lẫn quân phục, ập vào quây lấy tôi, khống chế tôi. Chúng trải tấm băng-rôn ra trước mặt tôi để quay phim, chụp ảnh, rồi cưỡng chế tôi về đồn công an phường Thanh Xuân Trung (320 Nguyễn Trãi).

Tại đây, chúng dẫn tôi lên phòng họp lớn trên tầng 2, yêu cầu tôi bỏ điện thoại đặt trên bàn, rồi bảo tôi ngồi chờ để làm việc. Trong đám cưỡng chế tôi có một số tên an ninh thành phố mà tôi đã nhẵn mặt. Đến hơn 21h, viên thượng uý cảnh sát Nguyễn Văn Kiên vào phòng đề nghị tôi làm việc với anh ta về sự việc vừa rồi. Ngoài viên thượng uý, trong phòng còn 5-6 nhân viên an ninh khác, kẻ dùng máy quay phim, kẻ dùng điện thoại ghi hình tôi.

Viên thượng uý nói: “Chúng tôi nhận được tin báo của nhân dân về việc anh đặt in tấm băng-rôn kia. Vì thế, chúng tôi mời anh về đây để làm việc về tấm băng-rôn.” Tôi nói: “Tấm băng-rôn kia sai ở chỗ nào?” Anh ta nói: “Chưa ai khẳng định là tấm băng-rôn kia đúng hay sai.” Tôi nói: “Tại sao chưa ai khẳng định là tấm băng-rôn kia đúng hay sai mà các anh lại bắt cóc và cưỡng chế tôi về đây.” Viên thượng uý nói: “Không phải chúng tôi bắt cóc, mà chúng tôi mời anh về đây để làm việc.”

Tôi nói: “Việc tôi có mặt ở đây hoàn toàn không phải do tôi tự nguyện – đó không phải là tôi bị bắt cóc và cưỡng chế thì là gì? Tôi phản đối việc các anh bắt cóc và cưỡng chế tôi về đồn công an. Đó là hành vi vi phạm quyền tự do và quyền bất khả xâm phạm về thân thể của tôi. Vì thế, tôi từ chối làm việc với các anh. Nếu tôi làm việc với các anh thì tôi đã hợp thức hoá hành vi vi phạm pháp luật của các anh đối với tôi. Tôi không làm việc với những tên côn đồ, những kẻ ngồi xổm trên pháp luật, vi phạm quyền tự do và quyền bất khả xâm phạm về thân thể của tôi.”

“Tôi đã tố cáo bè lũ cướp nước và bán nước này hơn 10 năm rồi, chứ không phải mới gần đây đâu. Đơn thư của tôi hiện đang nằm ở Công an Quảng Trị, Công an Hà Nội, Cục A67 Bộ Công an và đặc biệt là tôi đã gửi cho ĐBQH Dương Trung Quốc kể từ ngày 16/9/2013, nhưng đến nay các cơ quan chức năng vẫn chưa trả lời ông ta để ông ta trả lời tôi.”

Viên thượng uý tiếp tục dùng đủ mọi chiêu thức, lúc năn nỉ, lúc khích bác, hòng thuyết phục tôi làm việc với anh ta. Bị tôi truy vấn về hành vi bắt cóc, có lúc anh ta chống chế một cách trơ tráo: “Nhưng tôi có bắt cóc anh đâu!?”

Hơn 22h, không thuyết phục được tôi, thượng uý Nguyễn Văn Kiên xách cặp rời khỏi phòng. Mệt quá, tôi bèn ghép mấy chiếc ghế lại rồi nằm ngủ. Đến 23h45, họ quay lại đánh thức tôi dậy làm việc. Lần này, ngoài thượng uý cảnh sát Nguyễn Văn Kiên còn có đại uý cảnh sát Lê Xuân Việt trực tiếp yêu cầu tôi phải làm việc với họ, cùng 12 người khác (an ninh, cảnh sát, cán bộ phường Thanh Xuân Trung và quận Thanh Xuân). Hai viên sỹ quan cảnh sát thay phiên nhau dồn ép tôi, dùng đủ mọi lời lẽ, lúc nặng lúc nhẹ, để buộc tôi phải làm việc. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên quyết từ chối làm việc với họ.

Tôi nói: “Các anh muốn làm việc với tôi thì hãy khởi tố vụ án rồi mời tôi đến làm việc. Đây là một vụ việc vô cùng nghiêm trọng, như các anh cũng đã thấy. Lần đầu tiên, kể từ khi chế độ ra đời năm 1945 đến nay, có một công dân dám treo biểu ngữ ngay giữa thủ đô Hà Nội, yêu cầu khởi tố và bắt giam không chỉ một tên trùm gián điệp Tàu là Hoàng Trung Hải mà đặc biệt là nhân vật đứng đầu hệ thống chính trị là tên Việt gian bán nước Nguyễn Phú Trọng. Các anh phải khởi tố và điều tra vụ việc theo đúng luật định. Nếu tôi tố cáo đúng thì phải bắt giam hai tên kia. Nếu tôi tố cáo sai thì phải xét xử tôi về tội vu khống. Một vụ việc nghiêm trọng như thế mà các anh không khởi tố vụ án thì chính các anh đang vi phạm pháp luật đấy. Và tôi thách các anh khởi tố vụ án đấy!”

Đến 1h sáng, không thể áp đảo được tôi và thuyết phục tôi làm việc, bọn họ quay sang “tự biên tự diễn” với nhau. Lát sau, họ dẫn tôi xuống tầng 1 để lập biên bản khám xét xe máy và biên bản thu giữ tang vật. Họ thu giữ thêm một băng-rôn với cùng nội dung nhưng kích thước nhỏ hơn mà tôi để trong cốp xe. Tôi phản đối và từ chối ký hai biên bản này.

Hơn 2h sáng, bọn họ mới trả tự do cho tôi, nhưng 2 tấm băng-rôn thì bị chúng ngang nhiên cướp đoạt, mặc dù chúng không chứng minh được là nội dung biểu ngữ sai chỗ nào, cũng như không khởi tố vụ án theo yêu cầu hợp pháp của tôi.

Ngăn chặn, vô hiệu hoá và loại trừ “nhóm lợi ích Tàu” sẽ mở đường cho công cuộc “thoát Trung” và dân chủ hoá đất nước, đồng thời cho phép VN gia nhập khối "NATO Phương Đông" Mỹ-Nhật-Ấn-Úc.

Đó là điều kiện cần và đủ để VN để có thể tồn tại bên cạnh một Trung Hoa Đại Hán đã không còn thèm che dấu cuồng vọng bá quyền. Và đó cũng là lý do khiến tôi vẫn bền bỉ chiến đấu với bè lũ cướp nước và bán nước do tên trùm gián điệp Tàu Hoàng Trung Hải và tên Việt gian bán nước Nguyễn Phú Trọng cầm đầu.


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page