Thời đại Hốt Tất Liệt
Người Cộng sản gọi thời đại họ đang sống là thời đại Hồ Chí Minh; Dân giang hồ gọi thời đại họ đang sống là thời đại Cá Lớn Nuốt Cá Bé; Dân ma túy, chích choác gọi thời đại họ đang sống là thời đại Hoàn Kim (nghĩa là có những dịch vụ bán kim hoàn hảo); Dân bảo kê nhà hàng, khách sạn, lâm tặc, sa tặc, thảo tặc, xa lộ tặc, nói nôm na là xã hội đen gọi thời đại của họ là thời đại Bác Kính Yêu… Dường như có hàng trăm cách gọi về thời đại của mình trong lúc này, tại Việt Nam. Cách gọi tên thời đại tùy thuộc vào cảm hứng cũng như đặc trưng công việc, vùng miền. Nhưng cái tên thời đại Hốt Tất Liệt thì có vẻ lạ nhất, nghe có vẻ phim Tàu rặt Tàu.
Và lạ hơn nữa là cái tên thời đại này lại xuất hiện khá nhiều ở miền Nam, ở những người đấu tranh cho dân chủ, kêu gọi bảo vệ môi trường, chống bành trướng Trung Quốc. Điều này dễ gây hoang mang về tính hai mang của họ. Nhưng không phải vậy.
Giải nghĩa thời đại, một bạn trẻ người Công Giáo đã nói rằng Hốt Tất Liệt là “hốt tất tần tật mọi thứ và làm tê liệt đến tế bào tự chủ cuối cùng của con người”. Để chứng minh điều mình nói là đúng, bạn trẻ này nêu ví dụ mới mẽ nhất trong vài ngày trở lại đây về vụ một đại biểu quốc hội đưa ra ý kiến “người bán trà đá tại Việt Nam có tỉ suất lợi nhuận cao nhất thế giới…” nhằm đặt vấn đề về thu thuế đối với họ. Và trước đây, một người giờ chắc cũng đang mục rữa cùng giun dế - ông Giàng Seo Phử, Chủ nhiệm Ủy ban dân tộc Việt Nam từng nói “người bán vé số có thu nhập cao ngất ngưởng…”. Tất cả những phát biểu này cùng nằm trong một loại tư duy rất chung của người Cộng sản, đó là tư duy Hốt Tất Liệt trong thời đại Hốt Tất Liệt.
Bởi chỉ có thứ tư duy hốt tất tần tật không ngoại trừ thứ gì và dây thần kinh con người đã bị liệt, không còn biết phải trái, hốt cho đến khi đối phương tê liệt mọi thứ, mất khả năng tự chủ mới nghĩ ra được những thứ thuế, phí mà nghe qua không thôi người có chút lương tri cũng đã cảm thấy buồn nôn.
Nhẹ một chút thì buồn nôn vì chuyện giá xăng, giá dầu, giá cước trạm BOT, giá cước các dịch vụ công cộng thi nhau tăng một cách bệnh hoạn. Tiếp đến là bất kì thứ gì có trong nhân dân, nhà cầm quyền, giới chức cũng nghĩ đến chuyện biến nó thành thuế, phí, ngay cả đến người bán vé số, người bán trà đá cũng không tha cho họ. Thuế, thu phí, thu giá… Rồi không biết đến thu gì nữa!
Nhưng vì sao người Cộng sản chỉ nghĩ đến chuyện hốt, hốt và hốt vậy? Bàn chất của họ là gì?
Điều này cũng nên nhìn lại cái gốc hình thành của người Cộng sản một cách thực tế, bớt mơ mộng và cũng đừng mạ lị họ nhiều, bởi chúng ta đã tự rước khỉ về nhà, rồi đưa chúng lên phòng khách ngồi ghế salon, bảo chúng xem tivi, đưa chúng vào phòng tắm và chỉ dĩa trái cây trên bàn thờ cho chúng thì đừng bao giờ mạ lị chúng, bởi điều này vô nghĩa!
Tôi nói “chúng ta” ở đây là đang đứng trên bình diện của những người “có công cách mạng” mà hầu hết đang nếm trải mọi khổ ải từ việc bị ép chế, bị thu hồi đất vô căn cớ, bị người Cộng sản đẩy ra đường để lấy nhà… Con số này, xét trên cả nước còn đông hơn cả những người từng tham gia bộ máy chính quyền miền Nam Việt Nam.
Từ những năm đầu thập niên 1950, ai đã sống trong quốc gia Việt Nam Cộng Hòa, hưởng mọi chế độ của chính quyền VNCH để “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”? Rồi những thập niên sau đó, ai đã đưa và giấu diếm Cộng sản tại miền Nam khiến cho họ nhiều hơn cả lực lượng Việt Nam Cộng Hòa? Đến 30 tháng 4 năm 1975, ai đã ra đường, xếp hàng để chào mừng “bộ đội cụ Hồ” trên thành phố Sài Gòn? Và đến nay, hàng ngàn, hàng chục ngàn cái vẫy tay reo mừng đó, có cái nào tiếp tục vẫy reo mừng, có cái nào phải huơ lên trời kêu khổ?
Chỉ chừng đó cũng đủ thấy cái giá mà cả dân tộc này phải trả cho việc rước khỉ dòm nhà. Bởi bản chất của người Cộng sản là Vô Sản, đưa một thằng không có gì vào chỗ có nhiều thứ thì nó phải khoắn nhiều thứ, khoắn cho đến bao giờ thỏa cái thèm, cái đói của nó mới thôi! Đến khi mọi thứ trở nên thừa mứa, thì thứ nó khoắn không phải là bữa ăn, cái nhà nữa mà là sự rên xiết của đồng loại.
Cho đến thời điểm hiện nay, khi mà mọi thứ đã trở nên thừa mứa, trương nở vô tội vạ và không quản lý được thì đó cũng là lúc mà mọi thứ nhu cầu bệnh hoạn phát sinh. Có thể nói chưa có thời điểm nào mà mọi thứ bệnh hoạn phát sinh trong cơ thể đảng Cộng sản nặng nề hơn lúc này. Bạo trưng thu, bạo thuế, bạo phí, bạo giá… như một căn bệnh phát sinh trong cơ thể chính trị Cộng sản sau khi chè chén quá độ.
Và, nếu như trước đây vài thập kỉ, người Cộng sản tỏ ra tàn bạo trước nỗi khổ của đồng bào là vì họ thiếu thốn, họ cần tranh ăn và vơ vét bằng bạo lực. Đến lúc này, họ ít tỏ ra tàn bạo hơn nhưng lại tỏ ra dửng dưng, máu lạnh và cười cợt trên nỗi đau của đồng bào hơn là vì họ đã đến thời kì bệnh hoạn. Họ không thiếu đói cơm áo gạo tiền, nhà cửa xe cộ nữa mà họ thiếu đói những trò chơi bạo liệt hơn, tàn nhẫn hơn. Tận thu, tận vét, tận hốt của dân nghèo lúc này cũng là trò chơi họ vừa sáng tạo trong thời đại mới của họ. Thời đại này có nhiều người gọi là thời đại Hốt Tất Liệt. Nhưng trên thực tế, nếu gọi đúng tên của nó, có lẽ phải nói đây là thời đại của những trò chơi mới.
Khi nhân dân tê liệt, họ hốt tất tần tật, và khi hốt đủ, họ cần cảm giác tê liệt của những con nghiện, giả sử con nghiện cần tê liệt mọi đau khổ thì không ít người Cộng sản cần được tê liệt mọi nỗi nhục trong tiến thân bằng cách hành hạ đồng loại. Và trong cuộc chơi này, đồng loại nghèo khổ càng rên xiết thì cuộc chơi càng máu!
Viết Từ Sài Gòn