Niềm Tin Của Tôi bị Lung Lay
Thưa các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam.
Trong nhiều tháng nay, niềm tin trong lòng tôi bị lung lay dữ dội vì thấy trên các trang mạng xã hội xuất hiện nhiều bài viết về truy tìm nguồn gốc của “Cha già dân tộc”- ông Hồ Chí Minh - khi đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh ông Hồ Chí Minh chỉ là ông Hồ Tập Chương. Trong đó có chi tiết: “Chỉ cần so sánh chiều cao với nhau thì sẽ biết đâu là ông Nguyễn Ái Quốc, đâu là ông Hồ Tập Chương”.
Tôi thật sự hoảng loạn về chi tiết lấy chiều cao ra để so sánh này. Với tuổi tôi thuộc thế hệ U70, từ khi chúng em nhìn thấy “Bác của chúng em” thì “Bác của chúng em” phải cao trên một mét bảy mươi, cao ngang ngửa với Tây với Tàu. Trong khi, theo hồ sơ lưu trữ tại nước Pháp và nhiều nguồn tài liệu khác thì “ Bác của chúng em” có nguồn gốc ở Nghệ An mang tên Nguyễn Sinh Cuông, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc chỉ cao có một mét sáu nhăm (1m65) là cùng, vì ở thời điểm năm 1921 “Bác chúng em” đã 31 tuổi, tức là đã ở độ tuổi không thể cao hơn được nữa.
Vậy thì tại sao “Bác của chúng em” khi hiện diện “trở lại” Việt Nam lại bất ngờ cao những hơn một mét bảy mươi? Hay là Bác được chăm sóc tốt mà độ cao tiềm năng của Bác lúc này mới phát triển? Không thể, vì con người, tuổi càng cao thì độ cao càng ngắn đi, chứ không thể cao hơn lên được. Đó là lý do để niềm tin của tôi bị lung lay, rằng bác “Hồ Chí Minh kính yêu” rất có thể là ông Hồ Tập Chương thật.
Vài năm trước đây, khi giáo sư sử học Đài Loan Hồ Tuấn Hùng công bố quyển sách “Hồ Tập Chương Sinh bình Khảo”, ông ta khẳng định “Bác của chúng em” là ông Hồ Tập Chương, là ông bác họ của nhà sử học Hồ Tuấn Hùng, người Khách Gia ở Đài Loan, Trung Quốc. Còn “Bác Hồ của chúng em” thì đã bị bệnh lao, chết năm 1932 tại Hồng Kong rồi.
Ông giáo sư sử học Đài Loan Hồ Tuấn Hùng chứng minh “Bác của chúng em” là Hồ Tập Chương ở một số căn cứ sau:
– Văn phong của “Bác của chúng em” là văn phong của người Khách Gia;
– Vì sợ bị lộ là người Khách Gia nên năm 1946 khi bà chị Nguyễn Thị Thanh ra Hà Nội gặp mặt, “Bác của chúng em” phải tránh mặt, chỉ cử người ra tiếp, rồi giục chị Thanh nhanh chóng trở về quê, vì “Bác của chúng em” đang bận việc nước. Năm 1954, giải phóng Thủ Đô, “Bác của chúng em” cũng từ Việt Bắc về Thủ Đô, nhưng mãi đến năm 1957 “Bác của chúng em” mới về quê xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, Nghệ An để “vinh quy bái tổ” mà trong lòng vẫn thấp thỏm, chẳng hay bạn bè cùng lứa có ai còn sống để nhận mặt ra Bác nữa không? Vân vân.
Rồi tôi lại miên man “thắp lửa” cho sự nghi ngờ của mình nữa là, “Bác của chúng em là “con nhà nho gia, gia giáo”, sao lại ngạo mạn tự xưng mình là “Cha già dân tộc”, muốn làm cha của cả Vua Hùng (có thật) và cha của Lạc Long Quân (truyền thuyết), một sự vi phạm đức làm người chưa từng có tiền lệ trong bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam ta?
Phải chăng “Bác của chúng em” là người Tàu đích thực? Mà trong tiềm thức của bất kỳ một người Việt Nam nào, phàm đã là người Tàu, thì đều bị dân nước Việt gọi bằng chú: “chú khách, chú Ba Tàu”. Có lẽ vì thế mà “Bác của chúng em” bực tức và trả hận bằng sự ngạo mạn với hai danh xưng trên chăng? – “Tao đây không phải là chú mà tao là bác, là cha già dân tộc của Đại Việt chúng bay”.
Rồi lại miên man nghĩ rằng, trong các cuộc chiến tranh chống xâm lược, dân tộc ta bao giờ cũng “lấy yếu thắng mạnh”, “lấy ít địch nhiều” để giành chiến thắng. Ấy mà trong chống Pháp chín năm, chống Mỹ hai mươi năm, các trận đánh lớn lại được “Bác của chúng em” thường xuyên sử dụng chiến thuật “biển nguời”, một đặc điểm chiến tranh nổi bật của người Tàu. Rồi khi có chính quyền trong tay, việc đầu tiên là Bác ra lệnh “tiêu thổ kháng chiến, năm 1946” và tiếp theo đó là xóa bỏ tàn dư của phong kiến thực dân bằng cách đốt, phá hết những đình chùa, miếu mạo, thành quách, các công trình văn hóa, quân sự cùng với việc đốt sách, chẳng khác gì quân Hán khi xâm chiếm được nước ta trong lịch sử một ngàn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc ta. Phải chăng “Bác của chúng em” thường xuyên tiến hành chiến tranh theo kiểu như vậy là vừa nhằm mục đích chiến thắng kẻ thù, vừa nhằm mục đích tiêu diệt dân lực, cũng như văn hóa của dân tộc Việt Nam ta để cuối cùng đưa Việt Nam ta trở lại vị trí “Giao chỉ quận” mà người Tàu lúc nào cũng muốn?
Nếu đúng như thế thì đau lắm dân nước Việt Nam ta ơi!
Để củng cố niềm tin và để cho phong trào “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Bác Hồ” tiếp tục bùng cháy, lan rộng, tôi nghĩ, đã đến lúc Đảng và Nhà nước ta cần đưa ra bằng chứng khoa học hùng hồn để bác bỏ những căn cứ cho rằng Hồ Tập Chương là “Bác của chúng em”. Kẻo không, niềm tin bị lung lay ở một người nó sẽ dần dần lây lan ra cả triệu triệu người Việt Nam thì còn đâu là “Bác của chúng em” nữa; còn đâu là gương sáng để học tập nữa.
Tôi thiết tha mong muốn đảng và nhà nước ta hãy vì cả triệu đồng bào Việt Việt thuộc mọi tầng lớp, mọi ngành nghề, mọi lứa tuổi, mọi lực lượng mà nhanh chóng làm rõ Hồ Tập Chương có phải là “Bác của chúng em” hay là chỉ là anh Hồ Tập Chương của Tàu phù thế mạng?
Trân trọng cảm ơn.
Phạm Thành