QUY LUẬT TẤT YẾU
Điều cốt lõi để phát triển một xã hội là sự thừa hưởng. Một đứa bé thông minh vì cả bố và mẹ đều thông minh đấy là sự thừa hưởng. Hay sự chọn giống cho thế hệ sau của nông nghiệp cũng tận dụng yếu tố thừa hưởng. Khi thu hoạch, người ta sẽ chọn trái tốt nhất hay con vật tốt nhất để nhân giống. Và cứ thế, cây trồng vật nuôi dần dần tách khỏi giống loài hoang dại mà cho ra đời những giống tốt. Trong quá trình nuôi trồng, xuất hiện thứ khuyến tật thì phải bị loại bỏ. Đó là quy luật phát triển của tự nhiên.
Xã hội loài người cũng thế thôi. Con người vốn từ loài người chưa hình thành xã hội, sống bầy đàn trong hang động rồi sau đó xã hội mới hình thành. Xã hội sơ khai đó, người ta gọi là xã hội nguyên thủy. Từ đó, con người hang động khắp nơi trên hành tinh bước ra khỏi hang động và hình thành xã hội sơ khai rộng khắp. Mà một khi đã hình thành xã hội thì cuộc sống hang động bị khai tử, con người không bao giờ quay ngược lại thời hang động nữa.
Từ xã hội nguyên thủy, con người ngày càng phát triển về cách tổ chức và cứ thế phát triển. Sự phát triển đó là do những con người đương thời thiết kế một tổ chức hoàn toàn mới để phù hợp với đòi hỏi của hiện tại. Họ khắc phục yếu điểm trong quá khứ và thêm những điều mới mẻ tiến bộ vào để nó hoàn chỉnh.
Từ mô hình Cộng Hoà La Mã thời cổ đại, nước Anh chuyển mình từ nhà nước Quân chủ Chuyên chế sang Quân chủ Lập hiến. Sau đó Montesquieu dùng mô hình dân chủ kiểu vua của Anh Quốc kết hợp với Cộng Hoà La Mã có hiệu chỉnh và cho ra đời tác phẩm Tinh Thần Pháp Luật, một mô hình hoàn hảo nhất vào thời điểm đó. Sau đó không bao lâu, những nhà lập quốc Hoa Kỳ đã thừa hưởng tác phẩm của Montesquieu để lập nên nhà nước Cộng Hoà - Liên bang. Từ đó, Tây Âu và Bắc Mỹ băng băng tiến lên văn minh tiến bộ từ những sự thừa hưởng.
Thực ra Tinh Thần Pháp Luật của Montesquieu là một sản phẩm tốt nhưng còn thô. Qua 2,5 thế kỉ phát triển và hoàn chỉnh, nay tính khoa học, chặt chẽ trong bộ máy nhà nước Mỹ đã quá tốt. Nhưng chắc chắn nó sẽ còn đang hoàn thiện nữa, và sẽ cùng song hành với sự tiến bộ của nước Mỹ. Từ tuyên Ngôn Giải phóng Nô lệ 1863 đến bài diễn văn "Tôi Có Một Ước Mơ" của Martin Luther King năm 1963 là cả một quá trình dài trăm năm đấu tranh của người Mỹ da đen và người Mỹ da trắng tiến bộ. Từ đó mà luật pháp Hoa Kỳ mới hoàn chỉnh như bây giờ. Đó là tấm gương để những quốc gia khác thừa hưởng. Nước Mỹ đi trước đã vất vả mới có được, những nước đi sau cần phải thừa hưởng mà đừng để mất cả trăm năm như vậy.
Trong xã hội, lịch sử phát triển là nền tảng thừa hưởng. Nếu so sánh, Marx sẽ phải thâý Dân chủ Anh Quốc thời thế kỷ 17 khác thế kỷ 19 của Marx rất xa, phải thấy Dân chủ nước Mỹ thời Marx khác nước Mỹ trăm năm trước đó. Đó là cả một quá trình phát triển dựa trên sự thừa hưởng quý giá vô cùng. Thế nhưng Marx lại phủ nhận nó và thiết kế một xã hội hoang tưởng. Sau đó Lenin là bổ sung thêm con đường bạo lực để thành thứ chủ nghĩa quái thai nhất lịch sử loài người. Tiến đâu không thấy mà chỉ thấy nhà nước XHCN kiểu Marx - Lenin là một mô hình Quân chủ Chuyên chế lạc hậu hơn rất nhiều mô hình của Tây Âu - Bắc Mỹ vốn phát triển dần dựa trên sự thừa hưởng và chọn lọc từ nhiều ngàn năm trước.
Và những gì đi ngược với tiến bộ thì phải tiêu hủy khỏi lịch sử trong tương lai. Khi con người đã hình thành xã hội thì con người không thể bước vào hang động, khi nước Mỹ đã có Đạo luật Dân quyền thì nước Mỹ không thể quay lại thời kì kì thị chủng tộc hợp pháp nữa, khi Nam Phi đã xóa Apartheid thì họ sẽ không còn quay lại mô hình nước Nam Phi của người da trắng nữa. Đó là tất yếu.
Với độc tài CS trên thế giới thì đã rõ. Liên Xô và Đông Âu đã sụp thì tất 4 thằng còn lại phải sụp. Sự lì lợm chỉ có thể dìm đất nước vào tụt hậu hoặc tiêu vong mà thôi. Không có con đường trường tồn nào cho loại mô hình chính trị độc tài toàn trị cả.
Đỗ Ngà