top of page

TUYÊN NGÔN


TUYÊN NGÔN Đại Việt Quốc Dân Đảng

Quốc Dân Đại Việt,

Bốn ngàn năm lịch sử, bốn ngàn năm văn hiến, giống Lạc Hồng vẫn tự hào là hùng mạnh.

Xét qua lịch sử quá khứ thì trong cõi Á Đông này (trừ Trung Hoa ra) không có một nước nào mà quốc thể vẻ vang bằng nước ta, vì dân tộc ta có một nền văn hóa tối cổ, một quốc hồn mạnh mẽ, nên đã tạo biết bao trang sử hiển hách. Nhân tài tuấn kiệt đời nào cũng có. Chính sách chính trị đời Trần, phương lược kinh tế nhà Hồ, văn tài Nguyễn Du, học thuật Chu Văn An đều lưu lại hậu thế một đặc điểm. Đối với các trận diệt Minh bình Thanh, bại Nguyên thì những võ công oai hùng nhất lịch sử loài người cũng không hơn nổi.

Quân Mông Cổ vô cùng dũng mãnh, khắp Âu, Á hai châu đều khét tiếng khiếp uy: Vó ngựa của họ lướt đến đâu cỏ cây đều chết sạch; hết thành quách nọ đến hào lũy kia đều bị san thành bình địa.Thế mà hai phen cất đại quân sang Đại Việt, hai phen đều bị đánh tan tành, không còn một manh giáp. Rút cục phải ôm hờn bại nhục trốn về bên kia quan ải.

Vẻ vang thay một dân tộc cỏn con sinh tử trên một giải đất hẹp hòi mà đã bao lần đánh bại nổi một nước dân số đông nhất hoàn cầu để giữ bờ cõi, lại còn thừa sức thực hành cuộc Nam tiến rất vĩ đại, rồi chuyển sang Tây tiến. Nào triệt phá Chiêm Thành, nào thôn tính Chân Lạp, áp đảo Miên – Lào, lung lạc Xiêm La, Miến Điện, để mở một con đường sống cho nòi giống muôn đời về sau.

Sự phát triển của dân tộc ta vô cùng mãnh liệt. Trong lúc độc lập lẫy lừng, cũng như trong khi bị cái ách đô hộ bạo tàn của người khác giống, vẫn luôn luôn tiến triển không ngừng, không một sức mạnh nào ngăn cản nổi, không một dân tộc nào sánh tầy.

Những cảnh vinh nhục nối tiếp nhau biến hiện trên giải đất Đại Việt này đã hun đúc dân ta thành một dân tộc già dặn, bền bỉ, đủ sức chống chọi với cảnh ngộ. Lúc hưng thịnh thì lên cao tuyệt vời mà lúc suy vi vẫn giữ nguyên được cái bản sắc đặc biệt để chờ khi quật khởi lại càng hùng mạnh hơn xưa.

Những thành tích vẻ vang trong lịch sử tiến hóa của dân ta đã chứng minh rằng dân ta có đủ các đức tính và năng lực để trở nên một dân tộc rất mực hùng cường trên thế giới. Nhưng rủi thay trên đường tiến hóa, dân ta còn phải trải qua một cảnh điêu tàn nữa.

Vào cuối thế kỷ XIX, làn sóng Tây phương ào ạt tràn qua Đông Á ngày càng dữ dội. Người Tây phương đòi thông thương giao dịch, bắt mộ phu; xây, khai hải cảng rồi tranh chiếm đất đai để cướp lấy thị trường cùng nguyên liệu. Cuộc sống đang yên ổn thái bình bỗng biến thành trường tranh đua cướp dựt của quân đi xâm lăng. Hầu hết các nước Đông Phương lần lượt dắt díu nhau đắm chìm trong vòng nô lệ, và sức người không địch nỗi vũ khí tối tân. Nước ta cũng chung một số phận với các nước xấu số ấy.

Già nửa thế kỷ ở dưới quyền thống trị của Đế quốc Pháp, nước ta bị coi như một kho nhiên liệu, một thị trường tiêu thụ và một lò nhân công rẻ tiền. Họ vơ vét sạch các nguồn lợi, lại giam hãm dân tộc ta trong vòng lạc hậu về văn minh, kỹ nghệ. Đến như nghề nông là căn bản của nền kinh tế quốc gia cũng hết đường phát triển. Trình độ sinh hoạt của dân ta vì thế mà càng ngày càng thấp kém. Họ lại đầu độc nhân tâm và bại hoại phong hóa, chia rẽ Bắc Nam để dễ bề cai trị. Dùng lợi lộc để mua chuộc hạng người ti tiện, tham lam để đêm ngày rình mò săn đón, gây nên trong nước cái không khí rất đê hèn là do thám và nghi kị lẫn nhau. Các bậc anh tài có khí phách hào hùng chỉ vì không chịu khuất mà bị tàn sát hay đày ải điêu linh, còn bọn gian tà, bán nước cầu vinh, không còn biết liêm sỉ là gì, lấy sự chui luồn nịnh hót làm phương kế tiến thân, quay lại giết hại đồng bào, thì tha hồ múa mép dương oai, ngất ngưởng ở nơi cao quí nhất trên bậc thang xã hội.

Đế quốc Pháp lại chiếm giữ độc quyền giáo dục và thu vào trong tay tất cả các cơ quan ngôn luận trọng yếu để cầm hãm dân trí và chỉ chuyên luyện nên một hạng trí thức nô lệ dể bề sai khiến. Óc tự cường đã bị gột sạch, một niềm xu phụ người ngoài, trở lại tự mình trách mình, coi việc làm tôi mọi cho người khác là việc dĩ nhiên, không cần biết hổ nhục là gì nữa, cúi đầu cam phận nô tỳ, chỉ chực tranh nhau lấy địa vị một tên tớ cao lương.

Cái kết quả của mấy mươi năm Pháp thuộc là tài nguyên kiệt quệ, kinh tế điêu tàn, phong hóa suy đồi, tinh thần nô lệ hóa.

Cứ nhìn tình hình đó thì dù về phương diện dân sinh hay dân trí, dân tộc ta đều lâm vào quãng đường cùng. Nếu ta chẳng sớm tỉnh ngộ tìm lối thoát ra thì cái họa diệt vong cũng không còn xa mấy.

“Tuồng thiên diễn” chẳng chừa một ai. Dấu xe đổ của Chiêm Thành và Chân Lạp đã bày ra đó, ta nên gấy làm gương.

Nước Đại Việt ta muốn trở nên hùng mạnh, chiếm một địa vị sáng láng dưới ánh mặt trời và xứng đáng với những thiên tính sẵn có của dân ta, thì phải mau giải quyết hai vấn đề thiết yếu:

-Giải phóng quốc gia,

-Cải tạo xã hội.

Đối với việc giải phóng quốc gia, chúng ta không thể tin tưởng một cách mê muội là có một dân tộc nào vì lòng vị tha, vì chủ nghĩa cao thượng mà hy sinh xương máu của nòi giống họ để mang sự độc lập trả cho ta.

Chúng ta phải nhận thức rằng trên lập trường quốc tế, giữa các quốc gia chỉ có quyền và lợi mà thôi. Mọi hành động của nước này đối với nước khác không ngoài mục đích ấy.

Quốc dân phải hiểu rỏ rằng: Lấy lại nền độc lập của non sông Đại Việt là bổn phận thiêng liêng của người Việt. Chỉ có ta mới thực sự vì sự sống còn, vì hạnh phúc của ta mà thôi. Ỷ lại vào người, tin ở người là dắt nhau vào con đường diệt vong.

Hiện giờ thế lực của thực dân Pháp chưa bị tiêu diệt hẳn. Ta phải gấp gây lấy một thực lực mạnh mẽ để diệt trừ những kế hoạch của kẻ còn nuôi dã tâm xâm lược, và để làm hậu thuẫn cho mọi chính sách ngoại giao.

Thực lực ấy mới chính là then chốt cho công cuộc giải phóng quốc gia và là sự bảo đảm chắc chắn cho nền độc lập của Tổ Quốc.

Sau việc giải phóng quốc gia, vấn đề cải tạo xã hội là quan trọng nhất. Tình thế xã hội ta hiện nay, trăm phần nguy kịch, cho nên công cuộc cải tạo thật là rối ren phiền toái. Chúng ta vừa phải tránh cái hại của chế độ tư bản, tự do cạnh tranh và hỗn loạn sản xuất, nó là cái ung nhọt đã gây ra bao nhiêu tệ bệnh ở các xã hội đại tư bản Tây phương, vừa phải mau đạt tới trình độ văn minh kỹ nghệ thế giới, đồng thời phải kiến thiết về mặt tinh thần.

Chúng ta lại phải thừa cơ hội các nước đang kiệt quệ vì nạn binh lửa mà kiến quốc cho thật mau lẹ. Đến khi vết thương của các cường quốc giao tranh đã lành rồi, nước ta đã có cơ sở vững vàng, không một dân tộc nào dám manh tâm chiếm đoạt nữa.

Sự thi hành một chương trình rất to tát trong một thời gian ngắn bắt buộc chúng ta phải nhận rằng: “cần có một chính phủ thật mạnh đủ uy quyền định đoạt, hành động rất nhanh chóng và kín đáo, có đủ sức đánh tan các trở lực ở bên trong trỗi lên hay ở bên ngoài đưa đến”.

Vì các lẽ ấy, chúng ta phải đi đến một chính phủ đặc biệt sáng suốt đặt dưới quyền của một chính đảng quốc dân cách mệnh, gồm những phần tử có công tâm chân chính của dân tộc Đại Việt ngày nay.

Muốn thực hành triệt để công tác giải phóng quốc gia và cải tạo xã hội, chúng ta cần có một chính đảng thuần túy quốc gia để thống nhất các lực lượng ái quốc chân chính và đủ sức lãnh đạo quốc dân trong mọi sự đấu tranh.

Chính đảng lý tưởng ấy đã xuất hiện. Mấy loạt súng đại bác đầu tiên của người Nhật Nhĩ Man làm chuyển động biên thùy Đức Ba hòa nhịp với tiếng còi đồng lanh lảnh thúc quân (9-1939) là cái hiệu báo trước cho người năm châu biết rằng trận thế giới đại chiến đã mở màn, và cũng là cái hiệu báo cho tất cả người Việt biết rằng trên giải đất Đông Dương vừa xuất hiện một chính đảng mà chính đảng này sẽ cầm vững vận mệnh tương lai của quốc gia Đại Việt.

Chính đảng này mệnh danh là: ” ĐẠI VIỆT QUỐC DÂN ĐẢNG”.

Hai tiếng Đại Việt nêu cao cái ý chí tự cường tự lập và cái hùng khí muốn cho quốc gia mạnh lên và phồn thịnh mãi mãi.

Ba chữ Quốc Dân Đảng tỏ rằng Đảng này không phải của riêng giới nào, mà là của toàn thể dân tộc.

Mục đích của Đại Việt Quốc Dâng Đảng là tập hợp tất cả các phần tử ưu tú các giới trong nước, lập nên một sức mạnh hùng hậu. Sức mạnh ấy sẳn sàng đánh đổ thế lực của bất cứ cường quốc nào manh tâm xâm chiếm đất đai Đại Việt, để thực hiện nền độc lập hoàn toàn và vì hạnh phúc chung của toàn dân mà xây dựng nên một quốc gia giàu mạnh. Về phương diện ngoại giao, Đại Việt Quốc Dân Đảng thành tâm giao hảo với những nước nào giúp đỡ đảng thực hiện mục đích trên và sẽ coi là kẻ thù bất cộng đái thiên với nước nào có hành động trái ngược lại.

Quốc Dân Đại Việt !

-Hãy tin ở tiền đồ rạng rỡ của Giang sơn !

-Hãy đoàn kết theo một mệnh lệnh duy nhất !

-Hãy tụ tập dưới bóng cờ Đại Việt Quốc Dân Đảng, một chính đảng thuần túy quốc gia:

* Có chủ trương chính đáng, * Có người chỉ huy sáng suốt, * Có căn bản vững chắc ở khắp giải đất Đông Dương này.

Quốc Dân Đại Việt !

Lúc này là lúc phải đoàn kết chặt chẽ, phải chiến đấu hăng hái, Chiến đấu cho đến bao giờ cảnh tượng hoàn toàn độc lập xuất hiện trên giang sơn Hồng Lạc.

Quốc Dân Đại Việt !

Hãy đánh đổ bất cứ cường quốc nào chủ trương xâm chiếm đất đai Tổ Quốc.

Dân Tộc Đại Việt Vạn Tuế !

Đại Việt Quốc Dân Đảng Vạn Tuế !

Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page