NGƯỜI VỀ
Người về bóng ngả trên đường phố Phố đổi màu theo mỗi bước chân Mười năm ở lại cùng muông thú Mây đã thành mưa rụng mấy lần
*
Chén rượu quan hà chưa uống cạn Hương nồng ngây ngất vẫn còn đây Người ơi! trăng vẫn tròn trong mộng Sao chẳng chờ nhau một kiếp nầy
*
Người về một tấm thân hoang phế Ngơ ngác bên đường lạc dấu vui Chiếc áo phong trần xin gửi lại Mười năm đi quên mất tiếng cười
*
Vẫn tạ ơn đời khi sống sót Mười năm máu chảy đọng thành thơ Lòng ai muôn dặm còn thao thức Có biết rằng đây vẫn đợi chờ
*
Người về thương bóng mây qua núi Núi đứng muôn đời nhớ tiếc mây Cứ tưởng một lần quay trở lại Cùng nhau vui hết cuộc sum vầy
*
Ngụm khói lam chiều thôn Việt Bắc Như màu khói thuốc thuở quen nhau Bài thơ xưa viết mừng em lớn Vẫn giữ làm tin chẳng nhạt màu
*
Người về ngồi lại thềm soan cũ Cỏ mọc điêu tàn trên lối xưa Xin khóc một lần cho thảm thiết Cho sóng triều dâng mở hội mùa
*
Ngôi mộ ven đường ai chết đó Đi tìm tung tích của cha anh Đâu những oan hồn xưa lạc bước Về đây nghe lại khúc quân hành
*
Người về cúi nhặt bài thơ cũ Nhặt trái tim mình trong khói tro Mười năm đá cũng mềm như lệ Chẳng trách ai quên một chuyến đò.
Trần Trung Đạo