top of page

ĂN MÀY MỘT DANH PHẬN


Nguyên thủ quốc gia là người đại diện cho quốc gia đó. Nếu đất nước tự do, nguyên thủ là tổng thống. Nếu chế độ CS, trên danh nghĩa thì nguyên thủ là chủ tịch nước. Trong Tiếng Anh, tổng thống hay chủ tịch nước đều là president, danh từ chủ tịch nước là CS cố làm cho dân gọi khác đi từ tổng thống mà thôi, thực ra nó như nhau.

Theo thực tế, tổng bí thư tại Việt Nam là chức vụ quyền lực nhất nước, chủ tịch nước chỉ là cái ghế làm cảnh mà thôi, hữu danh vô thực. Nhưng đó là chuyện nội bộ của Việt Nam, các nước không cộng sản họ chỉ biết president là người đại diện cho một quốc gia, chứ họ không cần biết chức tổng bí thư là cái quái gì cả.

Thông thường, các nước dân chủ họ quan niệm đảng phái chính trị là một tổ chức chính trị được lập ra theo quy định của pháp luật mà thôi. Luật pháp đó, các bạn có xu hướng muốn lập một nhóm chính trị nhằm tìm kiếm một vị trí dân cử nào đó trong bộ máy nhà nước để thỏa mãn khát vọng quyền lực thì các bạn lập, chả ai cấm cả.

Nếu bạn là người yêu âm nhạc, thì bạn có thể lập ra một nhóm người cùng sở thích để hoạt động âm nhạc cho thỏa cơn ghiền. Ở xứ tự do, việc lập một đảng phái chính trị cũng tựa như thế mà thôi. Nếu có một sự đam mê quyền lực chính trị, bạn có ao ước vào nghị viện để tham gia quá trình viết luật, hay muốn làm tổng thống để cống hiến cho đất nước thì bạn tập hợp người cùng chí hướng để thành lập đảng, vậy thôi. Nó chả khác nào hội âm nhạc cả. Như vậy, chức đứng đầu một đảng phái chính trị nó chả có ý nghĩa gì với một nhà nước. Tổng bí thư một đảng, tại Pháp họ chỉ xem là một thường dân, chả có một tư cách nào đại diện cho một nhà nước.

Thực ra, tại các nước tự do, đảng phái chính trị chỉ là nguồn cung cấp nhân sự nhà nước để dân chọn lựa. Khi một đảng viên được dân bầu, thì lúc đó họ mới chính thức đại diện cho nhà nước. Chức vụ của họ trong đảng không có ý nghĩa gì với nhà nước cả, chức vụ trong nhà nước mới làm nên thân phận cho họ.

Chính vì lẽ đó, sẽ không có chuyện tổng thống Pháp mà đi mời một thằng đảng trưởng ất ơ ở tận xứ An Nam. Danh phận một nguyên thủ không thể mời một thằng trưởng nhóm chính trị, cho dù ở An Nam, đảng trưởng là quyền lực lớn nhất. Vì trên danh nghĩa một nhà nước, đảng trưởng không có chức danh gì. Nhưng tại sao một tên đảng trưởng không danh phận trên trường quốc tế lại mò qua thăm được nước Pháp? Đó là vấn đề chúng ta cần mổ xẻ.

Vấn đề là thế này. Đảng trưởng tại Pháp, Đức, Anh... không được quyền sử dụng bộ máy nhà nước để thực hiện ý đồ cá nhân hay ý đồ một nhóm nào đó. Nhưng tại Việt Nam lại khác, tổng bí thư có quyền to nhất nước, hắn ta có thể ra lệnh bộ ngoại giao Việt Nam sắp xếp cho cho hắn được đi thăm Pháp. Bộ ngoại giao làm việc lấy danh nghĩa là đại diện quốc gia nhưng bên trong là làm theo ý đảng, mà cụ thể là làm theo ý đảng trưởng. Vì thế mà bên phía Pháp cũng miễn cưỡng thu xếp. Nhưng tự trong lòng họ không muốn một nguyên thủ quốc gia mà lại đi đón một thằng trưởng nhóm nào đó. Vì vậy họ cũng tiếp nhưng chỉ tiếp Nguyễn Phú Trọng một cách cho có mà thôi.

Qua hình ảnh Pháp cho một người phụ nữ không biết giữ chức vụ gì để đón Nguyễn Phú Trọng, thì đó cũng là cách đón tiếp trọng thị lắm rồi. Thực chất, về ý nghĩa, Pháp xem việc ông Trọng sang thăm chẳng khác nào một chuyến đi du lịch hay đi công vụ của một ông giám đốc một công ty nào đó sang Pháp tìm bạn hàng. Và thực tế, tổng thống Pháp chả cần phải đón, chỉ cần ngồi ở dinh cho kẻ xin được gặp đến gặp. Tổng thống-người đại diện cho quốc gia không thể đón một thằng trưởng nhóm chính trị nào đó theo cấp nhà nước được, điều đó là hoàn toàn đúng. Nhưng qua cái loa của báo chí nhà nước, vẫn oang oang từ "tiếp đón trọng thị". Chả thấy trọng thị đâu, chỉ thấy người ta khinh khi mà thôi.

Qua chuyến thăm gượng ép của ông Trọng, ta lại thấy nổi bật lên một bản chất vốn có của CS, đó là ăn mày. Ông ta ăn mày cái gì? Ngoài ăn mày tiền bạc cho đảng, ông ta còn đi ăn mày các nước trên thế giới một danh phận. Tởm!

Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page