CÁCH MẠNG TIẾP NỐI VÀ KHAI DÒNG
Có người cho rằng Việt Nam hiện nay chỉ cần một vài thay đổi nhỏ, cục bộ, tức cải cách, là đủ rồi. Ngược lại, có người nghĩ Việt Nam hiện nay, dưới chế độ cộng sản, như một con người bị bệnh nan y, cần phải có những liều thuốc mạnh, chứ dùng dầu cù là, thuốc cảm, không đủ, có nghĩa là phải có những thay đổi mạnh, xâu rộng, tức cách mạng, mới ngõ hầu giúp dân tộc Việt phục hồi, mới theo kịp đà tiến triển của các nước chung quanh và thế giới. Cách mạng hay cải cách tự nó không có giá trị, không phải là cứu cánh, mà chỉ là phương tiện, và chỉ cần thiết tùy theo hoàn cảnh của một xã hội. Một xã hội lành mạnh, đang phát triển tốt, thì không cần phải có cách mạng. Một hiến pháp như Hiến pháp Hoa kỳ đã qui tụ đủ những ưu điểm về dân chủ, về cách thức tổ chức tốt đẹp chính quyền, thì không cần phải thay thế, mà chỉ cần những tu chính án nhỏ. Từ những suy nghĩ đó, chúng ta nhìn vào tình trạng và Hiến pháp Việt Nam hiện nay, để đặt câu hỏi : « Việt Nam hiện nay cần cách mạng hay cải cách ? Hiến pháp hiện hành cần thay thế hay chỉ cần một vài tu án nhỏ ? «
I) Tình trạng Việt Nam hiện nay
Việt Nam hiện nay là một trong những nước nghèo đói nhất thế giới, một trong những nước vi phạm nhân quyền, tham nhũng, giáo dục xuống cấp, kỷ cương băng họai, đạo đức suy đồi nhất thế giới. (1) Sản lượng tính theo đầu người hàng năm của Việt Nam là 500$ ; trong khi đó để thóat khỏi ngưỡng cửa nghèo đói phải là 1 000$. Những nước trước đây bằng hay còn thua Việt Nam, nay đã vượt quá xa, như Thái Lan, với sản lượng đầu người là 2 000$, Nam Hàn, 12 000$, Đài loan, 20 000$. Để bắt kịp Thái lan Việt Nam cần 33 năm, bắt kịp Đài Loan, cần gần 200 năm. Theo bản tường trình của Hội Phóng Viên Không Biên giới vào đầu năm 2006, thì Việt Nam là một trong những nước vi phạm tự do, nhân quyền, nhất thế giới, trong 187 quốc gia, Việt Nam đứng vào hàng 168.
Không cần dẫn chứng dài dòng, ngay báo chí cộng sản và người dân trong nước họ cũng rất rõ tình trạng hiện nay của Việt Nam, vì họ phải sống trực tiếp hàng ngày, họ hiểu rất rõ tình trạng đạo đức băng hoại, đạo lý suy đồi, trò đánh thầy, chửi cô, bằng cấp giả, tham nhũng hối lộ là thế nào. (2) Trong khi dân không có 1$ một ngày để sống, thì các ông cán bộ cộng sản đánh bạc cả canh 2 triệu $, như vụ PMU18 hiện nay.
Tại sao như vậy ? Lỗi tại ai ?
I I ) Việt Nam hiện nay cần một cuộc cách mạng tiếp nối và khai dòng
Lỗi chính tại Hồ chí Minh và đảng Cộng Sản đã du nhập lý thuyết Mác-Lê chủ trương phá bỏ tất cả văn hóa cổ truyền, làm cho đạo đức băng hoại, chủ trương độc đoán độc tài, làm cho tham nhũng, vì độc tài là mảnh đất mầu mở để cho tham nhũng nẩy mầm. Chính vì vậy mà Việt Nam hiện nay, nếu muốn bắt kịp những nước chung quanh, cần phải có một cuộc cách mạng tiếp nối và khai dòng.
Tiếp nối vì chúng ta phải phục hồi truyền thống văn hóa, đạo đức, mà cộng sản đã phá hủy bao chục năm nay. Chúng ta tiếp nối truyền thống hào hùng của Trưng Triệu, Đinh Lê, Lý Trần ; vì mỗi người trong chúng ta lúc nào cũng mang sẵn dòng máu của những anh hùng đã từng đánh Tống, bại Chiêm, kháng Nguyên, đuổi Minh ; lúc nào cũng xót thương máu xương Bãi Xậy, Yên Bái, Thái Nguyên.
Khai dòng vì chúng ta quyết đạp đổ những oan tai, chướng ngại trên dòng lịch sử Việt do cộng sản gây nên, để xây dựng một thành nền muôn thửơ thái bình, để cha sẽ là cha, con phải là con, để gia đình được lập lại, để tôn giáo được tôn trọng, quốc gia được phục hồi, để những giá trị tốt đẹp của kỷ cương do ông cha ta dầy công kiến tạo đựơc phục hưng.
Nhưng cuộc cách mạng này đồng thời phải là cuộc cách mạng độc lập cứu quốc và dân chủ kiến quốc.
Cách mạng là một cuộc thay đổi mau lẹ và xâu rộng một xã hội. Nếu nhìn theo khía cạnh cơ cấu, thì cách mạng nhằm thay đổi 3 cơ cấu chính : thể chế chính trị, giai tầng lãnh đạo và trật tự xã hội. Việt Nam hiện nay cần thay đổi thể chế chính trị, vì thể chế hiện nay dựa trên nền tảng lý thuyết Mác-Lê, như Lời Mở đầu và Điều 4 Hiến pháp Hiện hành qui định, chủ trương độc đảng, độc tài. Lý thuyết Mác-Lê thì đã lỗi thời ngay cả những nước là cái nôi của lý thuyết này là Đông Đức và Nga cũng đã chối bỏ. Chế độ độc tài hiện nay đang đi ngược lại trào lưu tiến bộ của nhân loại ; đó là tôn trọng nhân quyền, tự do và dân chủ. Vì vậy nên cần thay đổi bản hiến pháp hiện hành bằng một bản hiến pháp chủ trương đa khuynh, đa đảng, lấy những giá trị tốt đẹp cổ truyền làm căn bản, nhưng cũng biết thâu nhận những tư tưởng tiến bộ bên ngoài. Cần phải thay đổi giai tầng lãnh đạo hiện nay, « bất tài, bất lực và bất lương », như cựu đại tá cộng sản Phạm quế Dương nói, hay như nhà văn Dương thu Hương : « Dân tộc Việt Nam dầu có mù chữ chăng nữa cũng thấy mặt giới lãnh đạo cộng sản vừa tối tăm, ngu dốt, vừa ác ôn côn đổ ». Thay thế giới lãnh đạo tối tăm, ngu dốt và ác ôn côn đồ đó bằng một giới lãnh đạo có tài, có đức do chính người dân bầu ra, qua những cuộc bầu cử tự do, dân chủ thực sự, dưới sự giám sát của quốc tế. Cần phải thay đổi trật tự hiện hành vì trật tự này vô cùng bất công, bằng một trật tự công bằng hơn. Trong khi dân không có 1$ để sống, cả hàng chục ngàn em bé chưa đến tuổi thành niên, vì nghèo khổ, phải bán thân nuôi miệng ở Căm Bốt, cả chục ngàn chị em phụ nữ vì túng quẫn phải lấy chồng ngoại quốc, bị hành hạ, đánh đập, thì đảng đoàn cán bộ, con ông cháu cha tiêu tiền vứt qua cửa sổ, đánh những canh bạc cả triệu đô la.
Cuộc cách mạng tiếp nối và khai dòng này còn phải là một cuộc cách mạng độc lập cứu quốc và dân chủ kiến quốc.
Nước chúng ta, từ khi người Pháp đặt nền đô hộ với Hòa ước Patenôtre 1864 cho tới nay, chưa có độc lập. Miền Nam tương đối độc lập, nhất là dưới Đệ Nhất Cộng Hòa. Còn miền Bắc trước đây, và toàn cả đất nước hiện nay, dưới chế độ cộng sản, thì không có một tý gì là độc lập. Ngày xưa thì lệ thuộc Liên Sô, nay thì lệ thuộc Tàu. Việt Nam hiện nay không những lệ thuộc Trung Cộng về chính trị, ngoại giao, qua những hành động thần phục Bắc triều, dâng đất nhượng biển ; mà còn lệ thuộc về kinh tế và văn hóa : hàng Trung Cộng hiện nay tràn ngập thị trường Việt Nam ; phim ảnh Trung Cộng bày bán ở mọi nẻo đường. Việt Nam hiện nay chỉ là một quận huyện của Trung Cộng. Chính vì vậy mà để sống còn, dân Việt cần phải can đảm đứng lên làm cuộc cách mạng độc lập cứu quốc và tồn chủng.
Cuộc cách mạng độc lập cứu quốc và tồn chủng này còn phải là cuộc cách mạng dân chủ kiến quốc ; vì dân chủ là mảnh đất mầu mở cho phát triển kinh tế nẩy mầm. Dân có giầu, nước mới mạnh. Dân giầu, nuớc mạnh mới có thể giữ lâu bền nền độc lập, tự chủ.
Cuộc cách mạng tiếp nối và khai dòng, nhưng đồng thời cũng là cuộc cách mạng độc lập cứu quốc và dân chủ kiến quốc, nhất định sẽ xẩy ra ở Việt Nam ; vì dân Việt không còn lựa chọn nào khác. Nó mau hay chóng, đổ máu hay không đổ là thùy thái độ biết điều hay không của giới lãnh đạo cộng sản hiện nay. Cách mạng không nhất thiết là đổ máu, như Cách Mạng Nhung ở Tiệp Khắc, và nhiều cuộc cách mạng lật đổ độc tài gần đây trên thế giới. Chuyện chính là làm thế nào để có một cuộc thay đổi mau lẹ, xâu rộng, thay đổi thể chế chính trị độc tài lỗi thời, thay đổi giới lãnh đạo « bất tài, bất lực và bất lương », thay đổi trật tự bất công do cộng sản tạo ra ngày hôm nay, bằng một thể chế dân chủ, bằng một giai tầng lãnh đạo tài đức, và một trật tự xã hội công bằng.