CHÍNH QUYỀN VÔ NĂNG VÀ SỨC CHỊU ĐỰNG CỦA DÂN CHÚNG
Chi tiêu chính phủ có thu có chi. Với Chính quyền CS thì lúc nào cũng bội chi. Với những chính phủ độc lập với Ngân hàng Trung ương, họ tìm cách giảm nguồn chi tăng nguồn thu. Bằng cách nào?
Để giảm nguồn chi, người ta tìm cách tinh gọn bộ máy nhà nước. Bằng cách nào? Họ sẽ loại bỏ các chức vụ vô ích hoặc cản trở thủ tục hành chính. Tinh gọn thủ tục kèm theo dẹp bỏ các cơ quan được sinh ra chỉ làm thủ tục thêm rối và chậm hơn.
Ở Việt Nam thì sao? 1/3 quan chức sáng cắp ô đi chiều cắp ô về, thế nhưng chính quyền không thể đuổi cổ được, vì đó là những đứa được đưa vào bằng sự bảo đảm của cha mẹ chúng, những cha mẹ có quyền. Nó thuộc bệnh hệ thống, nạn con ông cháu cha chiếm lĩnh mọi vị trí trong chính quyền vừa ăn bám vừa bòn rút ngân sách nên bội chi. Và chính vì thế nên bội chi ngân sách là không thể nào giảm được. Đó là một sự bất lực của chính quyền này.
Người ta nói, có lao động cống hiến mới được trả lương. Theo lý, bộ máy nhà nước làm công tác quản lý xã hội thì được chính phủ trả lương bằng thuế của dân. Nhưng có nguyên một bộ máy khác cũng phình to như bộ máy nhà nước, đứng sau giật dây điều khiển bộ máy nhà nước như điều khiển một con rối. Nó chính là một bộ máy vừa phá hoại chính sách chính quyền vừa tiếm quyền nhà nước để tự tung tự tác nhằm mưu cầu lợi ích cho nhóm mình. Thế nhưng nó lại được trả lương bằng tiền thuế của dân. Đó chính là bộ máy Đảng, nó được trả lương để làm việc vì nó mà không vì dân.
Tại Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Nhật vv.. Không có bộ máy Đảng. Nếu Việt Nam cũng vậy, thì việc chi tiêu cho việc trả lương giảm đi 1/2, và nếu đuổi cổ được đám con ông cháu cha sáng cắp ô đi chiều cắp ô về thì giảm chi cho lương bổng thêm 1/3 của bộ máy nhà nước nữa. Vậy nếu thực sự loại bỏ những thứ đó, việc chi lương giảm hơn phân nửa. Thế nhưng trong 2 nhóm đối tượng ăn bám này, chính quyền CS không thể tinh giảm được gì. Như vậy với chính quyền nhà nước dân chủ sơ khai, quan chức chưa trong sạch như nhà nước Úc, Canada, Thụy Điển thì chính phủ đó vẫn tiết kiệm chi tiêu tốt hơn bộ máy song trùng Đảng - Nhà nước như CS.
Cách thứ 2 là tăng thu. Nếu chính phủ có năng lực, người ta sẽ tạo dựng nền kinh tế vững mạnh bằng hạ tầng pháp lý tốt doanh nghiệp phát triển để họ đóng thuế nhiều. Nếu chính phủ vô năng, nó chỉ biết tăng thuế để bù bội chi, đó là một việc làm của những con bò, không cần chất xám cũng làm được. Tăng thu bằng cách đẩy khó khăn về hết cho dân thì đó là cách làm của chính quyền CS từ xưa đến nay, họ chưa bao giờ làm được việc thiết lập một hạ tầng pháp lý vững mạnh để nuôi doanh nghiệp Việt lớn mạnh. Một chính quyền vô năng cố hữu nhưng quyết không từ bỏ vai trò cai trị.
Vì sao chính quyền CS lại tổ chức mô hình Ngân hàng Trung ương trực thuộc chính phủ? Vấn đề bội chi triền miên làm chính phủ cần những đợt in tiền bơm ra thị trường để bù cho thâm hụt ngân sách. Nói thẳng ra họ yếu kém thì móc túi toàn xã hội thông qua lạm phát để bù cho bội chi. Nếu Ngân hàng Trung ương độc lập chính phủ thì đâu có dễ dàng in tiền bù đắp vào bội chi? Không tinh gọn bộ máy để giảm chi mà lại in tiền đắp vào để đẩy khó khăn về cho nhân dân là cách làm chính phủ này. Nó vừa bất chính vừa thiếu năng lực quản trị.
Còn nhớ trước đây, thời bao cấp, chính phủ bắt dân mua công trái bắt buộc. Dân bán đất, bán vàng để mua công trái. Mà dân mua công trái nhà nước làm gì? Đó là chính phủ mượn tiền dân để chi tiêu công. Nếu chính phủ có trách nhiệm, họ sẽ giữ đồng tiền ổn định để khi chi trả cho công trái công trái đáo hạn cho dân, thì dân còn có chút đỉnh tiền lời. Như chính phủ Hoa Kỳ chẳng hạn, FED giữ ổn định đồng đô la để những ai mua trái phiếu chính phủ không bị mất, mà ngược lại người dân còn xem đây là nơi cất giữ tiền cho mình an toàn nhất.
Thế nhưng nhìn lại công trái chính phủ CS thời bao cấp thì sao? Họ buộc dân mua công trái để vét sạch tài sản nhân dân. Khi dân giữ những tờ công trái có lãi suất rất thấp đó, nhưng chính quyền không hề có trách nhiệm giữ ổn định đồng tiền. Họ vô tư phá giá đồng tiền, để rồi khi đáo hạn, người dân dùng số tiền nhận được để mua một tô phở lót dạ, dù khi mua, họ phải bán đất bán nhà, bán vàng để mua tờ công trái.
Nói ra để chúng ta thấy rõ sự vô năng và vô trách nhiệm của chính quyền CS với nhân dân chúng ta như thế nào. Nó không thể làm gì để tăng thu giảm chi nhằm tiết kiệm được tiền của nhân dân. Chỉ có bắt dân chịu mọi thứ, chịu sự thất bại của nó, chịu sự vô trách nhiệm của nó, chịu sự bất tài của nó. Thế mà dân ngoan ngoãn chấp nhận nó không một tiếng ứ. Công nhận sức chịu đựng của dân xứ Việt này ghê gớm thật, ghê gớm đến đáng báo động.