SỰ NHẪN TÂM CỦA LỊCH SỬ: TRƯỜNG TỒN KHÔNG CÓ CHỖ CHO MÔT DÂN TỘC YẾU
Thời chiến, chính trị đặt mục tiêu giữ nước là chính, mục tiêu kinh tế được tính toán phục vụ cho chiến tranh. Vì sự tiêu tốn kinh phí chiến tranh là rất lớn, những giá trị kinh tế lớn có thể tiêu tan trong tíc tắc. Cho nên đối với một nhà nước, xác định thù bạn lẫn lộn thì nó sinh ra sự hoang phí công sức và máu xương nhân dân một cách vô ích.
Một nhà nước khôn ngoan là một nhà nước xác định bạn thù phân minh đứng trên lợi ích quốc gia. Thậm chí trên một kẻ thù, nhưng với lúc này là thù, lúc khác là bạn. Nhật Bản, là kẻ bại trận dưới tay Mỹ, nhưng sau chiến tranh họ bắt tay Mỹ để kiến thiết đất nước. Thua Mỹ tất sự nhục nhã của kẻ bại trận là ghê gớm, nhưng không vì thế mà nói về kinh tế Mỹ đều xấu. Sự khác nhau của bậc trí dũng và kẻ ngu đần là xác định đúng giai đoạn thù bạn. Là bại tướng của Mỹ sau đó làm bạn của Mỹ, đó là sáng suốt. Còn kẻ ôm chân Tàu bất chấp sự sống còn đất nước thì đó là sự mù lòa không thể chấp nhận.
Với Việt Nam, việc "chống Mỹ cứu nước" là một cái sai lầm to lớn trong lịch sử, tầm nhìn của tập đoàn chính trị đương thời đó sẽ bị đời sau phỉ nhổ. Đổ hàng triệu sinh mạng đồng bào để đổi lấy một đất nước đói nghèo và liên tục tụt hậu so với thế giới. Nhưng với Tàu thì luôn ra rả bạn vàng. Một tập đoàn chính trị trải qua 72 năm cầm quyền mà vẫn chưa một lần khôn ngoan đứng trên quyền lợi quốc gia.
Nói về đất nước, thì chủ thể của nó là nhân dân. Nếu nhân dân ý thức được rằng, mình làm chủ thì sẽ thấy ngay mối nguy khi để quyền điều khiển đất nước rơi vào tay tập đoàn chính trị mù quáng. Kẻ lăm le cướp nước và chẳng có nền giá trị nào để ta học hỏi thì lại xem là bạn, kẻ có nhiều giá trị để học hỏi thì bị xem là kẻ thù. Kẻ mà bạn thù lẫn lộn tất phải trái cũng nhầm lẫn, lợi hay hại cũng nhầm nốt, nên vĩnh viễn họ làm gì cũng toàn là phá và cản trở chứ không bao giờ họ đóng được vai trò kiến thiết hay kiến tạo.
Bài toán sinh tồn cho một dân tộc thì dân tộc đó phải giải. Quy luật tự nhiên nó rất khắc nghiệt, mạnh thắng yếu thua, khôn ngoan thì sinh tồn dại dột thì diệt vong, quy luật tự nhiên không có sự khoan dung hay thương hại. Trong lịch sử mảnh đất hình chữ S này đã chứng kiến một dân tộc đã mất nước và diệt vong, đến hôm nay tổng dân số chưa bằng 1 huyện của Việt Nam và nước mất vĩnh viễn. Đó là dân Champa.
Như trên thảo nguyên hoang dã Châu Phi, sự đấu tranh sinh tồn luôn xảy ra mọi lúc mọi nơi. Con vật khoẻ và khôn ngoan sẽ sinh tồn, còn bệnh hoạn hoặc ngu ngốc thì làm mồi cho kẻ khác. Không có sự tội nghiệp để tha thứ trong đó. Quy luật nó khắc nghiệt đến nỗi, với sư tử tưởng như làm vua một cõi, nhưng nếu sư tử đơn độc vẫn bị bầy linh cẩu xé xác. Đấy là sự khắc nghiệt của thời thế. Nay là vua một cõi mai là kẻ bị thịt bi thảm.
Đối với một quốc gia như Việt Nam, đang nằm gần quốc gia lưu manh bậc nhất thế giới, thì sự tự làm yếu mình là tử lộ của dân tộc. Có một điều chắc chắn rằng, không thể cậy nhờ sự hùng mạnh của đất nước mà lại phó thác cho ĐCS. Khẳng định chắc chắn 100% rằng, ĐCS không có khả năng làm điều đó. Bài toán đó là của nhân dân.
Lâu nay người dân cư có thói quen quanh quẩn chén cơm và khu vườn nhà, lo cho mối hoạ chung họ không màng nên chừa khoảng trống đó cho ĐCS tự tung tự tác. Đất nước là gì xa vời với họ, nhưng thực tế nó không xa vời mà rất gần. Sự bình yên cuộc sống, phúc lợi xã hội bị mất là mất mát trước mắt. Còn sự mất mát trong tương lai là không thể đo lường vì nó quá lớn. Con cháu sau này có thể sống như con vật nếu quốc gia mất.
Quy luật tự nhiên rất khắc nghiệt, nó sẽ không thương xót cho dân tộc Việt Nam đâu. Hèn, thiếu tỉnh táo, không quan tâm đến chính trị, an phận thủ thường hôm nay thì ngày sau sẽ được tính sổ hết. Thờ ơ có giá hết, khi thời giờ trả giá tới thì chuộc không nổi đâu.