NGÀY TẾT, NHÌN BỨC TRANH ĐẤT NƯỚC
Cứ mỗi đầu năm, ông chủ tịch nước chúc tết. Năm nào cũng thế, tình hình kinh tế khó khăn luôn đổ hết lên đầu dân, tốc độ tăng trưởng nợ công cao gấp từ 2 đến 3 lần tốc độ tăng trưởng GDP. Để bù vào những yếu kém trong quản lý kinh tế, dân chịu thêm nhiều thứ sưu cao thuế nặng.
Mỗi năm có 365 ngày, nhưng không ngày nào không có chuyện tiêu cực chính quyền phơi lên mặt báo. Nào công an giết người trong đồn, nào dự án ngàn tỷ đắp chiếu, nào tham nhũng ngàn tỷ, nào xây tượng đài bỏ đói dân nghèo, nào xả lũ giết hàng trăm mạng dân, nào cho bọn nhiệt điện đổ chất thải xuống biển, nào công an cầm súng bảo vệ BOT vv..., đủ thứ.
Thế nhưng, năm nào cũng thế, lời chúc tết của ông chủ tịch nước cứ thêu hoa dệt gấm để che đậy một hầm phân bốc mùi hôi thối. Nào là "năm qua toàn đảng toàn dân đã nỗ lực phấn dấu, vượt qua nhiều khó khăn, thử thách, đạt được những thành quả quan trọng trên các lĩnh vực", nào là "ra sức thi đua thực hiện thắng lợi Nghị quyết Đại hội lần thứ XII của Đảng, mở ra thời kỳ phát triển mới, đất nước phồn vinh, mọi người, mọi nhà ấm no, hạnh phúc." bla bla... toàn là khẩu hiệu thêu dệt.
Rồi cũng cứ mỗi năm, đám khoái tổ chức lễ hội cũng tổ chức đủ thứ trò. Cái ngu cái dốt nát, cái tham lam, cái man rợ cứ phơi bày ra đó. Nào lễ hội đền Trần tranh nhau giật ấn, nào lễ hội chém lợn thật man rợ như loài người rừng rú, còn đám quan chức thì tổ chức hội thề "không tham nhũng" bla bla bla... trông rất giả tạo và trơ trẽn.
Tất cả những thứ đó nó nói lên điều gì? Nói lên cái tầm của xã hội và cái tầm của đám lãnh đạo. Ở tầng trên là đám lãnh đạo, mỗi năm họ có sách lược gì ngoài tăng thuế, thêm phí, bơm tiền? Họ làm gì bảo vệ môi trường sống cho dân? Họ làm gì để bộ máy chính quyền trong sạch? Còn tầng dưới là đa phần dân chúng, sao không thấy mình bị bóc lột đủ bề mà lao vào giành giật trong các trò lễ hội vô bổ?
Một ngày tết, nó hiện lên một bức tranh hiện thực xã hội, từ thượng tầng chính trị đến hạ tầng giới bình dân. Phải kết luận là một xã hội nhớp nháp háo danh và không hề có giải pháp nào cho một cái chung. Ngày tết và mùa lễ hội sau đó nó phơi bày tất cả.