LÀM ĐƯỢC GÌ ?
Tôi rất buồn cười bởi câu hỏi của một số người khi nhìn Phương Uyên vào tù , rồi Trần Huỳnh Duy Thức, Đinh Đăng Định, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Già, Mẹ Nấm, BS Hồ Hải, Nguyễn Văn Hóa, Trần Thị Nga, Hoàng Văn Bình....Câu hỏi của họ là " Các anh , các chị làm được gì? Vô ích".
Nhưng sự thật là làm được khi nhìn dòng người đổ ra đường gây kẹt xe vô tận mỗi ngày hay dòng người đi lễ hội đầu năm, dòng người ăn mừng trong bóng đá. Những dòng người ấy nếu hướng vào mục đích bất tuân dân sự theo 198 cách thì sẽ làm nên chuyện. Đó là giảm bớt những cái giấy báo ung thư và đưa Việt Nam sánh vai với Lào, Camphuchia...
Như vậy vấn đề làm được hay không là do cái đầu của con người. Chính vì tư tưởng , nhận thức "không làm được" quá đông đã giết chết dân tộc này. Bởi vì so về lực lượng họ đông gấp 20 lần những kẻ ngồi trên đầu họ , vặt lông và xẻ thịt họ.
Đặc điểm của những kẻ này là khi ai đó dùng phương pháp tu từ học ẩn dụ để so sánh với loài vật thì tự ái, nhảy lên nhưng chẳng đem sự tự ái đó đặt đúng chỗ để tạo ra một sức mạnh nhằm thoát khỏi kiếp cừu.
Những người đấu tranh dân chủ đang liên kết những cái đầu, các ý tưởng lại với nhau để khẳng định rằng " làm được chứ không phải không?"
Chỉ cần hướng các dòng người đông như kiến cỏ ấy vào trụ sở ủy ban, đồn công an, ngân hàng nhà nước, quốc lộ giao thông trong một vài ngày thì kết quả sẽ có ngay.Nhưng dân Việt Nam chẳng thà khoanh tay chịu chết chứ không thà làm những điều rất dễ dàng mà thế giới đang làm.
Nếu vậy mai sau khi thập tử nhất sinh trong những giờ phút cuối cùng của ung thư, của việc nằm trên bàn mổ không được chích thuốc mê để lấy nội tạng thì cũng đừng ân hận vì đã bỏ mặc những người đấu tranh cho đất nước trong chốn lao tù hôm nay.
Làm được hay không chỉ là vấn đề của nhận thức. Đó là lằn ranh giữa sống và chết.Và cũng là cái quyết định một dân tộc này hơn một dân tộc khác.