LÀM CỎ
Ngày xưa, nhà Trần soán ngôi nhà Lý. Để tránh hậu hoạn, Trần Thủ Độ cho truy sát những người thuộc dòng dõi nhà Lý. Việc này người ta gọi là nhổ cỏ tận gốc.
Người ta ví von việc diệt mầm họa như là diệt cỏ là có cái lý của nó. Cỏ chỉ cần sót lại một mầm một chồi nó vẫn nảy nở và lấn át cây lúa và các hoa màu khác. Cách diệt cỏ tận gốc là cứ thấy có mầm cỏ là nhổ ngay không cho nó phát tác.
Ngày nay, chính quyền CS vẫn chăm chú làm cỏ dân tộc này. Dân chủ, tự do, đa đảng, sự đoàn kết lòng dân trước sự gây hấn của Trung Cộng, đó đều là những tinh thần làm nên sức mạnh dân tộc. Nhưng đối với CS, đó là mối nguy cho sự tồn vong đảng họ.
Trong chủ đích xây dựng dân tộc tính cho đất nước dưới thời CS này, ĐCS muốn dân tộc phải hèn, phải biết sợ họ, và không được động chạm đến Trung Cộng. Để chi vậy? Dân hèn, dân sợ để họ dễ đè đầu cỡi cổ dân để giữ độc quyền cai trị, để tự do rút rỉa công quỹ lo cho con cái học hành định cư bến bờ tự do. Họ muốn dân mất đoàn kết để họ dễ dàng bẻ gãy những cuộc biểu tình chống Trung Cộng làm đẹp lòng Bắc Kinh.
Chính vì chủ đích như thế, mà những ai gieo mầm tư tưởng tự do dân chủ, tinh thần chống ngoại xâm, thì họ xem là cỏ dại đối với sự tồn vong của ĐCS. Vì thế họ phải nhổ.
Chính quyền nước tự do được hình thành là chăm lo phúc lợi cho dân, nhưng chính quyền CS sinh ra là để làm cỏ chính dân tộc mình. Chính sách phát triển kinh tế ư? Đó là thứ yếu, nếu làm nền kinh tế nát bét cũng chẳng sao. Chính sách giáo dục ư? Thứ yếu, điều cần thiết là nhồi vào sọ học sinh tệ nạn sùng bái, những sự man rợ được phù phép thành anh hùng, sự dối trá chạy theo thành tích vv... Còn chất lượng giáo dục không quan trọng, đạo đức con người không quan trọng. Xã hội nát kệ, chỉ cần Đảng vững bền là được.
Vậy CS chú tâm vào vấn đề gì nhất? Làm cỏ. Suốt 72 năm cầm quyền, công tác này họ chưa bao giờ lơi. Để diệt mầm dân chủ, họ có một mục đích, cô lập những người có sức ảnh hưởng. Thứ nhất CS bắt nhốt tù những người dám lên tiếng để cô lập tiếng họ và đồng thời đe dọa những ai dám nói. Thứ nhì, tống cổ những người có sức ảnh hưởng ra khỏi lãnh thổ Việt Nam. Việc này họ làm liên tục, những tiếng nói trong nước vì vậy lạc lõng và lẻ loi. Mầm mới lú, CS dọn sạch. Tình hình trong nước vì thế mà dậm chân tại chỗ mãi.
Lại nói đến những người được CS trục xuất sang Mỹ. Họ đã hoặc im hơi, hoặc lên tiếng một cách nhạt nhẽo. Lẽ nào họ đấu tranh vì quyền lợi họ chứ không vì đất nước? Mong rằng tôi nghĩ sai. Vì nếu trong lòng người cất lên tiếng nói là vì mình thì quả là rất đáng lo ngại. Còn mấy người được như Trần Huỳnh Duy Thức? Nghĩ mà buồn, vì với tư duy chỉ vì mình thì CS dùng cách nhổ cỏ như thế là đúng thuốc trị. Chẳng ai vì nước, tất diệt vong dù sớm hay muộn.