KHI QUYỀN LỢI QUỐC GIA BỊ XEM NHẸ
Cơ quan thực hiện chính sách quan hệ quốc tế của chính phủ là Bộ Ngoại giao. Bộ này rất quan trọng. Tìm kiếm những thỏa thuận song phương về quân sự, đàm phán những hiệp định thương mại, bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải quốc gia, tìm kiếm sự ủng hộ quốc tế trong vấn đề tranh chấp, giải quyết vấn đề người Việt ở nước ngoài, vv và vv, tất cả đều phải thông qua bộ này.
Đứng trên phương diện quyền lợi quốc gia, thì bộ này sẽ thi hành các nhiệm vụ như đã nêu ra ở trên. Thông thường, khi Nhà nước và đảng phái chính trị độc lập nhau, thì thực hiện chính sách ngoại giao sẽ lấy quyền lợi quốc gia làm trọng. Nhưng ở nhà nước độc tài toàn trị, ĐCS là đạo diễn, Nhà nước là con rối, nên công việc của Bộ Ngoại giao mang màu sắt quyền lợi nhóm chứ không phải là quyền lợi quốc gia.
Lợi ích băng đảng là lợi ích cục bộ. Nơi nào có độc quyền chiếm giữ nhà nước thì nơi ấy, mọi hoạt động nhà nước là cho đảng phái. Như ta thấy việc đưa Việt Nam phụ thuộc hoàn toàn kinh tế lẫn chính trị vào Trung Cộng thì đó là quyền lợi đảng phái. Khi đảng phái có chủ trương phản quốc nó hướng quốc gia đến những nhượng bộ để đổi lấy quyền lợi cho Đảng. Ngoài biển, dân bị giết la liệt, nhưng trên bờ thì 2 kẻ cầm đầu 2 đảng ôm hôn một cách "hữu nghị". Mạng dân, chủ quyền là quyền lợi quốc gia, sự thăm thú giữa 2 bên và ký tá các văn kiện bí mật là quyền lợi băng đảng. Ở Việt Nam, 2 quyền lợi này đối nghịch nhau và quyền lợi đất nước phải nhường bước.
Khi Bộ Ngoại giao đại diện nhà nước Việt Nam gầy dựng mối quan hệ quốc tế như việc đàm phán ký kết VEAFTA là nỗ lực vì quốc gia. Việc bất chấp luật pháp Đức và luật pháp quốc tế bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đưa quan hệ Việt Đức đến nguy cơ đổ vỡ thấy đấy là quyền lợi đảng phái. Chính Nguyễn Phú Trọng đã chỉ đạo việc ấy. Ở đây không có ý bao biện cho việc truy bắt Trịnh Xuân Thanh, bắt hắn là cần thiết, ở đây chỉ nói tới quyền lợi Đảng trên quyền lợi quốc gia, nó là một tiền đề nguy hiểm, và nó tách quyền lợi quốc gia ra khỏi tầm tay nhân dân.
Khi đàm phán về hiệp định kinh tế, đấy là vì quốc gia. Nhưng các đại sứ quán là nơi chứa những con người bẩn thỉu làm mất bộ mặt quốc gia đấy là từ quyền lợi Đảng. Những việc làm bẩn thỉu của các cá nhân đôi khi đưa đất nước vào thế bị trừng phạt ngoại giao vì những trò xuẩn ngốc của mấy thằng trộm, con buôn lậu, đứa ăn cắp thuộc diện con ông cháu cha nằm trong bộ ngoại giao. Ví dụ điển hình, đại diện sứ quán Việt Nam tại Nam Phi - Vũ Mộc Anh buôn lậu sừng tê giác, đại diện sứ quán Việt Nam tại Mỹ - Lê Văn Bằng bị bắt vì trộm sò, đại điện sứ quán Việt Nam tại Chile - Ngô Đức Thắng tàn sát động vật hoang dã, buôn lậu vi cá mập.
Chính vì đưa toàn con ông cháu cha thuộc CS nòi nên thiếu đạo đức. Hành động rất xuẩn ngốc của đám còn ông cháu cha vô đạo đức không những làm cho chính chúng nó chuốc lấy nhục nhã cho bản thân, nhục nhã cho thể diện quốc gia, mà còn có thể đánh đổ những nỗ lực ngoại giao được gầy dựng công phu. Hiện tượng con ông cháu cha là quyền lợi mà ĐCS ưu ái đảng viên, chính điều đó đưa đất nước đến việc bị thế giới khinh khi một cách rẻ mạt và những mất mát to lớn. Nếu chấp nhận CS, nghĩa là chấp sự diệt vong cho dân tộc này vào một ngày nào đó, vậy thôi. Trách nhiệm không của riêng ai.