Đứng trước tình hình đất nước hiện nay, im lặng không còn là vàng được nữa.
“Civil Disobedience” (Bất tuân dân sự) - bài luận nổi tiếng nhất của Henry David Thoreau (1817-1862), nhà văn, nhà tư tưởng Mỹ, được viết sau khi ông bị giam một đêm trong tù vì đã khước từ đóng thuế để phản đối cuộc Chiến tranh Mexico và chế độ nô lệ đang phát triển ở Mỹ tại thời điểm đó.
“Khi chính phủ bỏ tù người dân một cách bất công thì nhà tù sẽ là ngôi nhà cho người công chính. Những người còn lại trong xã hội chỉ biết cách phê phán một cách qua loa nhưng cuối cùng cũng vẫn chấp nhận sự tồn tại của nó trên thực tế là những người ủng hộ chính phủ chân thành nhất và chính họ lại là trở ngại nghiêm trọng nhất đối với mọi nỗ lực cải cách. Nhiều người phục vụ quốc gia như một cỗ máy. Họ là quân đội, là cảnh sát, là cai tù…Đôi khi không cần đến lương tri, ý thức đạo đức, họ đã tự hạ mình ngang bằng đất đá, cỏ cây…” Chỉ rất ít người, đó là các anh hùng, những người yêu nước, những thánh tử vì đạo, những nhà cải cách theo nghĩa cao qúy của từ này và những người chân chính là phục vụ quốc gia với tất cả lương tâm của mình. Chính vì vậy, thay vì phải chấp nhận sống cúi đầu như “một cục đất sét” im lìm, họ thường phản đối chính phủ và bị chính phủ coi họ là kẻ thù.
Vẫn trong bài luận này, Henry David Thoreau đã nói một câu khiến cho tôi thấy rất ấn tượng, đó là “Chính phủ giống như một cỗ máy và máy móc nào cũng tồn tại ma sát. Nhưng khi lực cản ma sát được tạo nên bởi vây cánh của chính mình, còn cướp bóc và bất công lại trở thành hiện tượng có tổ chức thì bộ máy ấy cần phải được dẹp bỏ” Và “Đã đến lúc chúng ta không còn có thể cho một hệ thống xấu xa ấy vay mượn sự hợp tác của chúng ta nữa". Sự hợp tác ở đây chính là sự im lặng do ý thức sợ hãi mà dẫn đến những hành động thỏa hiệp của chúng ta tạo lợi thế cho chính phủ. Khi chúng ta im lặng trước những điều cần phải lên tiếng có nghĩa là chúng ta đã gửi một thông điệp mặc định cho nhà cầm quyền và cho thế giới rằng chúng ta “chịu được”, “chấp nhận được” thậm chí là “hài lòng” với cách mà chúng ta bị đối xử. Đứng trước sự “vận hành có vẻ trơn tru” của cỗ máy ngay cả khi chúng ta đang là nạn nhân trực tiếp hay gián tiếp chịu lực cản ma sát thì thái độ không phản ứng và không phản kháng của chúng ta chính là cách chúng ta đang giúp cho nhà cầm quyền tạo được thế lực và duy trì tính chính danh của mình một cách hợp pháp nhất.
Đứng trước tình hình đất nước hiện nay, im lặng không còn là vàng được nữa. Sự im lặng này không còn mang tính tích cực của sự nhẫn nhịn mà là biểu hiện rõ ràng của sự hèn nhát, là thái độ qua đường thấy chướng ngại vật, nhưng giả ngơ nhắm mắt đi vòng qua thay vì dừng lại và tìm cách loại bỏ vật cản ấy. Đến một lúc nào đó, im lặng trước bất công chính là tiếp tay cho tội ác. Cách hành xử này sẽ không còn chỉ được hiểu là vô trách nhiệm nữa mà phải được coi là một hành vi thiếu đạo đức vì vật cản đó không những có thể giết chết nhiều người khác mà còn giết chính bản thân chúng ta và gia đình. Sẽ không có một hành động tự sát nào có thể đạt được hiệu quả hơn thế !
Trong thời đại truyền thông phát triển ngày hôm nay, mỗi người đều có thể tự phát đi thông điệp mang lý tưởng chính nghĩa và cho những giá trị cao đẹp theo cách của mình. Vì con người sinh ra là để sống và có quyền được mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình nên chúng ta hòan tòan có thể tìm được một giải pháp tích cực để giải quyết vấn đề của chúng ta khiến cho nước chảy đá mòn chứ không cần thiết phải nghĩ đến những ngôn từ như “chiến tranh” hay “sự hủy diệt” một cách đao to búa lớn khác.
Đã đến lúc chúng ta cần phải hiểu rằng việc đấu tranh chống lại những áp bức, bất công không chỉ còn là trách nhiệm của một nhóm người trong xã hội yêu lý tưởng tự do, dân chủ nữa. Việc đấu tranh này cũng không phải chỉ là trách nhiệm của những người công giáo yêu sự công chính mà là trách nhiệm chung của tất cả chúng ta. Hãy thể hiện những gì bạn muốn theo cách mà luật pháp không cấm ! Khi công dân bất tuân, khi công chức từ nhiệm, khi những người tiểu thương ngừng buôn bán, tẩy chay hàng hóa, dịch vụ… trong một giai đọan nào đó thì đây chính là lúc chúng ta đang thể hiện thái độ đúng đắn của mình trước những việc cần phải lên tiếng.
Nên nhớ rằng nhiều cơn gió của những hành động nhỏ được lặp đi lặp lại sẽ tạo nên cơn bão cho một mục tiêu lớn !