HỆ THỐNG BÁO CHÍ VIỆT CỘNG
Cũng hệ thống báo chí đó cách đây gần 2 năm ca tụng Đinh La Thăng ngất trời, nhất cử nhất động của ông Bí thư họ Đinh được đám phóng viên tay cầm mic, vai vác máy quay đứng lớp trong lớp ngoài quay cảnh bí thư vớt bèo.
Như ta biết, tầm của một lãnh đạo cấp thành phố là công tác điều hành và cách xây dựng chính sách. Tại xứ tự do, lãnh đạo dù có năng lực tốt vẫn bị chỉ trích trong quá trình nắm quyền bởi vì; thứ nhất, chỉ trích là cách hiệu chỉnh hành động lãnh đạo cho tốt hơn, hoặc nó chỉ ra những thứ không thích hợp của một chính sách. Thứ nhì, đôi khi chính sách chưa chắc gì hoàn hảo, nó chỉ hoàn hảo khi người điều hành sáng suốt và có tính cầu thị.
Văn hoá ca tụng là thứ làm cho kẻ bất tài tự phụ, và làm kẻ có tài cũng tự phụ và sẽ thui chột tài năng, sẽ tự thỏa mãn thành quả dù chưa tới đâu. Nói chung, văn hoá ca tụng là một thứ nguy hiểm. Khi xã hội nhìn đâu cũng thấy tụng ca, hoặc dìm hàng thái quá thì đó là một dấu hiệu của xã hội mục nát, giả dối lên ngôi.
Nhưng thật nực cười, một hệ thống báo chí lao vào ca tụng chuyện ruồi bu của ông bí thư không ngớt lời. Cũng chính hệ thống báo chí này hôm nay đánh Đinh La Thăng tơi bời. Nếu có báo chí tự do thì họ phanh phui Đinh La Thăng từ lúc làm sếp ở PVN chứ không đợi hết nhiệm kỳ bộ trưởng rồi hết 1/4 nhiệm kỳ bí thư mới mở mồm nói. Lời nói chống tiêu cực là đúng, nhưng rõ ràng đây là lời nói theo mệnh lệnh, nó rất nguy hiểm. Một hệ thống báo chí hùng hậu đến 800 tờ báo nhưng thực chất là một lực lượng ưng khuyển, tiếng sủa của nó làm cho xã hội sống riết quen với tiếng chó và không biết đâu là sự thật.
Để tiến đến một lối sống văn minh, thì sự thừa nhận đúng tài năng, người phê phán công tâm, người nghe luôn biết lắng nghe và có ý thức cầu thị là điều hết sức cần thiết. Để được vậy, cần phải có giáo dục khai phóng như những nền giáo dục tiến bộ trên thế giới, để gỡ lại những những giá trị nhân bản trong con người vốn đã bị mọi hướng tấn công phá hủy nó theo chủ trương của chính quyền. Nhưng tiếc thay, giáo dục cũng ngập tràn bựa bẩn dối trá bịp bợm.
Thời cổ đại, Châu Âu có câu thành ngữ "All roads lead to Rome", tức mọi con đường đều dẫn về La Mã, ý người ta nói là tất cả đều không thoát khỏi sự cai trị của Đế Quốc La Mã, thời mà đế quốc này đặt gót giày sắt khắp Âu Châu. Mọi ngả đường điều dẫn về La Mã, thế rồi La Mã hùng mạnh cũng vong, vì trong lịch sử chẳng có đế chế bạo tàn nào mà tồn tại được lâu cả.
Nói trên phạm vi hẹp trên mảnh đất chữ S này cũng vậy, "mọi ngả đường đều dẫn đến Ba Đình". Tất cả mọi sự mục nát của xã hội, sự khốn cùng của nhân dân, sự gian ác lên ngôi, không công lý, không luật pháp chuẩn mực vv.., tất cả đều dẫn đến Ba Đình cả. Còn nó thì những thứ đó cứ tồn tại mãi không bao giờ sạch. Bạo tàn nào rồi cũng vong, nhưng chúng ta để nó tồn tại cũng có nghĩa là thế hệ ta là vô dụng, trút hết gánh nặng lên đầu con cháu.