HÃY ĐỨNG LÊN CỨU NƯỚC KHI THỜI CƠ ĐẾN
Vận mệnh dân tộc Việt Nam phải do chính dân tộc Việt Nam đứng lên đấu tranh, hành động với ý chí kiên cường bất khuất, với lòng dũng cảm can đảm của cả dân tộc, được kế thừa tinh thần của cha anh ngày trước, như Lý Thường Kiệt, Quang Trung( Nguyễn Huệ), Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, hai Bà Trưng, Bà Triệu. . .
Hay câu nói hào hùng khẳng khái hiên ngang của Trần Bình Trọng: Thà làm quỉ Nước Nam, chứ không làm vương đất Bắc. Chúng ta phải đoàn kết thống nhất hành động, chứ không thể ngồi đó hô hào, nương nhờ, tìm kiếm sự hỗ trợ của các nước Anh, Mỹ, Pháp, Đức, Bỉ, Úc. . . ủng hộ, giúp đỡ. Đối với các nước trên thế giới, thời gian quá khứ, đã giúp chúng ta rút ra những bài học, những kinh nghiệm xương máu.
Cả hai miền Nam Bắc đã bị hai khối cộng sản và tư bản lấy dân Việt làm con chốt để thí, lấy Miền Bắc làm tiền đồn chủ nghĩa cộng sản làm bàn đạp tiến lên biến Đông Dương thành chủ nghĩa vô thần, là mũi dùi xung kích chống tư bản, lấy Miền Nam làm tiền đồn chống cộng, để đến khi chúng mặc cả được với nhau trên bàn cờ chính trị đàm phán thỏa thuận với nhau rồi, chúng buông rơi Miền Nam, mặc cho bọn cộng sản Bắc Việt xâm lăng. . . .
Nay vì nhu cầu làm ăn, vì nhu cầu quyền lợi chính trị, sự mặc cả hơn thiệt với các nước đàn anh, vì nhu cầu tranh cử, đảng phái, vì quyền lợi làm ăn của một số nhà tư bản, tài phiệt, hay muốn dùng Việt Nam vào con cờ thí khác, muốn dùng Việt Nam làm tiền đồn, để ngăn chận làn sóng đỏ bá quyền Bắc Kinh, hay khủng bố. . . . Những nhà lãnh đạo của họ cũng chẳng quan tâm, đoái hoài, thương xót đến một dân tộc đang bị đàn áp về đạo và đời một cách dã man như dân tộc Việt Nam.
Họ cũng chẳng lấy làm xấu hổ, ngượng ngùng, khi sẵn sàng quan hệ, bắt tay với kẻ ác, khi mà họ đang thấy trước mắt những quyền lợi lãnh đạo của họ, dân tộc của họ. Có chăng chỉ có một vài chế tài, cấm vận, lên tiếng. . . vu vơ nào đó cho có lệ mà thôi, những lãnh đạo đó làm ra vẻ ta đây cũng đoái hoài, cũng để ý đến tự do, dân chủ, bị đàn áp. . . .Thế nhưng thực tế mọi chuyện sẽ ra sao? Chắc mọi người yêu nước, sáng suốt đã thấy rõ.
Chúng ta cần sự giúp đỡ, lên tiếng của các nước trên thế giới. Chúng ta cần sự hỗ trợ tinh thần của họ qua những nghị quyết. . . để chúng ta đấu tranh có chính nghĩa, chứ không nên hoàn toàn ỷ lại, phó mặc thời cuộc, vận mệnh đất nước của mình, lệ thuộc hẳn vào họ, chờ họ tự bố thí, ban ơn hay do chúng ta lên tiếng xin xỏ, nhờ họ ban ơn gián tiếp hay trực tiếp ra tay can thiệp, giúp đỡ cho nước Việt chúng ta qua một số việc cụ thể nào đó.
Nhưng có khi họ cũng chẳng thèm đoái hoài như thượng nghị sĩ John Kerry trước đây đã từng ém nhẹm, đã dìm nghị quyết mà nó đã được thông qua tại hạ viện với tỉ lệ đồng ý áp đảo, chỉ cần đưa ra thượng viện để được thông qua, thế nhưng ông ta đã hoàn toàn làm ngơ, không thèm để ý đến những nguyện vọng đấu tranh của dân tộc Việt Nam, mặc dầu lúc bấy giờ chúng ta đã biểu tình, tuyệt thực, nhưng lòng dạ ông ta vẫn trơ như đá.
Ôi thân phận của một nước nhuợc tiểu có nhiều tủi nhục và cay đắng lắm, mình muốn mà người ta không muốn cũng chẳng được.. . Thế cho nên dân tộc Việt Nam hôm nay, lúc này hơn lúc nào hết, phải đứng lên xung trận, phải tiên phong, phải dấn thân, phải đứng lên trực diện, đối đầu với kẻ ác bằng tất cả sức mạnh của chính mình. Nếu tình thế thay đổi có lợi cho họ, là họ sẽ quay trở lại trực tiếp ra tay ủng hộ chúng ta tích cực.
Không ai thương dân tộc Việt Nam bằng chính những con người Việt Nam. Vận mệnh đất nước là phải do chính những người Việt Nam. Chúng ta phải tự mình đứng lên đấu tranh bằng cả khối óc, con tim, bằng cả máu, mồ hôi và nước mắt, để lấy lại những cái gì mà dân tộc chúng ta đã mất vào tay kẻ ác.
Vận mệnh đó, thời cơ đó đang ở trong tay những người Việt Nam yêu nước, những sĩ phu có lòng trăn trở với dân tộc. Muốn diệt được quỉ vương, muốn dẹp tan cái chủ nghĩa khát máu, các cá nhân, các đảng phái, các tổ chức, các phong trào, các sắc tộc, các thành phần đân tộc, các tôn giáo. . . phải đoàn kết, thống nhất thành một khối vững chắc bất khả phân ly, để hành động, và đề ra được những đường lối cụ thể đấu tranh chung cho cả nước, để cùng với toàn dân, muôn lòng như một, muôn người như một, với một quyết tâm là để trừ khử đi loài quỉ đỏ, thì chắc chắn sơn hà hình chữ S sẽ sạch bóng quỉ vương.
Cờ vàng của tổ tiên sẽ tức khắc tung bay trên mọi miền đất nước. Nó cũng sẽ ngạo nghễ, hiên ngang tung bay trên bầu trời trên toàn thế giới. Chứ không còn phải đấu tranh rải rác để đòi hỏi cờ vàng cho từng vùng, từng nơi... Đã hơn 42 năm cả nước đã sống dưới một chế độ cộng sản ưu việt thối nát, và hơn nửa thế kỷ nhân dân Miền Bắc anh em đã phải chịu đựng cuộc sống dưới một chế độ phi nhân và tàn ác đến ghê sợ. Cái tàn ác và dã man của cộng sản thì nhiều lắm, chúng đã gây ra bao đau khổ, tang thương cho cá nhân, gia đình, nông dân, công nhân, phụ nữ, trẻ thơ, những em gái tuổi đời còn quá nhỏ, xã hội, tôn giáo, đảng phái, phong trào, sắc tộc. . .vô vàn những cay đắng và nhục nhã. . . Nếu để mọi người kể ra, thì không biết đến khi nào mới hết, và cũng không biết có bút mực nào, giấy viết nào, người nào có thể diễn tả hết những nỗi thống khổ đoạn trường đó. Một chế độ bất nhân, một chủ nghĩa thối nát, một chủ thuyết vô thần tàn bạo, một lũ quỉ vương lòng dạ thú tính, một lũ lãnh đạo chóp bu sống bất nhân, gian ác, lòng dạ tráo trở, quỉ quyệt, mưu mô. Chúng đã làm băng họai cả đạo đức, luân thường, đạo lý của cả dân tộc Việt Nam bị suy đồi, xuống dốc, tồi bại một cách thê lương, thảm hại. . . Thời gian hơn bốn mươi hai năm qua cũng đã quá đầy đủ để tất cả các tu sĩ, cả dân tộc đánh giá về một chế độ, một chủ nghĩa duy vật biện chứng, một học thuyết vô đạo, và sự tàn ác của nó ra sao, đối với cả dân tộc và tôn giáo rồi. Không cần phải kể lể dài dòng, chắc mọi người cũng thừa biết về sự tàn ác của nó. Để cả dân tộc, và tôn giáo nghiền ngẫm, xem xét, đánh giá chế độ đó ra sao? thời gian đó cũng đủ để cho những ai còn mơ hồ chủ nghĩa cộng sản là ưu việt, một chế độ tốt đẹp, chỉ vì dân, vì nước, lo cho dân? Thời gian đó cũng đủ để các tu sĩ nhận ra chân giá trị của một học thuyết vô thần. Thời gian đó cũng đã quá đủ để cả dân tộc nhận ra cái ác, sự thâm độc, tàn bạo, và dã man của quỉ vương. thì hôm nay không có lý cớ gì mà các hòa thượng, các thượng tọa, các đại đức, các tăng ni Phật Tử, các thầy tu của Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài, mục sư, hồng y, các giám mục, các linh mục, các tu sĩ nam nữ, lại sống bình thản, thờ ơ, an phận, tự tại, muốn sống yên thân để ngửa tay XIN CHO từ lũ vô thần thối nát, lũ quỉ vương gian ác, vô đạo để phát triển đạo pháp, phát triển HỮU THẦN dựa trên xin xỏ vô thần hay sao? Có đời nào một Thượng Đế toàn năng, toàn hảo, toàn thiện lại phải để cho các tu sĩ đi xin xỏ từ lũ quỷ vương gian ác để phát triển tôn giáo của Ngài. Có một số người còn tệ hại hơn, cam tâm làm tu sĩ quốc doanh, làm tay sai đắc lực cho bọn vô thần, lại còn mở miệng khinh chê những bậc chân tu, nói những lời có lợi cho chế độ, để mình được tự do hành đạo, để phát triển đạo pháp của mình ở địa phương, nơi bản xứ, để mình được tự do đi lại, ra hải ngoại du lịch, đi thăm bà con, họ hàng, đi xin tiền làm của chung, của riêng, làm những chuyện mờ ám, làm ảnh hưởng đến uy tín của đạo, của một số tu sĩ chân chính khác. Không có Ông Ngọc Hoàng, Thượng Đế, Chúa, Trời Phật nào lại dậy rằng: Các ngươi cứ làm tôi, làm tay sai, các ngươi cứ dửng dưng trước sự đàn áp của lũ quỉ vương, lũ vô đạo, vô thần gian ác, cứ ngửa tay XIN CHO để phát triển đạo pháp của ta, miễn sao các ngươi được tự do hành đạo, tự do cử hành thánh lễ, làm những công việc phụng vụ cho những tín hữu, bổn đạo, qua những mục vụ, lễ lạy, cúng bái, ma chay, cầu siêu, cầu an. . . để đạo ta được phát triển, danh tiếng ta thông qua những người xu ninh đó được ngời sáng, mọi người biết được uy tín của ta mà đề cao. . . ở một số địa phương, ở một số cộng đồng. . . còn dân tộc Việt Nam có ra sao mặc kệ, có bị đàn áp cũng mặc thây, đạo ta có bị mai một, có bị cấm đoán, có phải bị ngửa tay xin cho một chút cũng chẳng sao? Có bị ai đó mở miệng khinh chê là đạo của hèn kém, nhu nhược, xu nịnh cũng được? Chắc chắn không có Thượng Đế, Chúa, và Trời Phật nào lại dậy các tu sĩ làm như vậy, đạo sống là sống trong vinh quang. Trường tồn là trường tồn trong danh dự, chính nghĩa, dám ngẩng đầu cao lên nhìn đời, để phục vụ cho công lý và lẽ phải. Còn có chết là chết trong vinh quang, chứ không phải sống hèn nhát, nhu nhược, nịnh hót, bợ đỡ, xin xỏ chế độ vô thần bất nhân ấy được. Giáo Hội Công Giáo ca ngợi là ca ngợi những người tử vì đạo, ca ngợi những người dũng dảm, can đảm dám dấn thân vào chỗ hiểm nguy để lo cho đời, cho đạo, làm chứng nhân cho Chúa trong cái chết. Chứ đạo có bao giờ ca ngợi những người nịnh bợ, xu thời, thờ ơ, bợ đỡ một chế độ bất nhân vô thần gian ác để trường tồn đâu. Nếu hôm nay Chúa hiện ra và hỏi: Xưa kia ta đói các ngươi cho ăn, ta khát các ngươi cho uống, ta bị tù đày bắt bớ, các ngươi thăm viếng , trông nom. Nay ta bị lũ người cộng sản, vô thần lũ quỉ vương gian ác hãm hại, đàn áp tại sao các người lại dửng dưng, thờ ơ? Thì các tu sĩ sẽ trả lời sao đây? Bây giờ là lúc các nhà tu xin hãy thức tỉnh, nhìn rõ ra sự thật của chế độ cộng sản, đã làm lợi cho đất nước, cho đạo những gì? Và đã làm hại đến dân tộc và tôn giáo ra sao? Dẫu biết rằng, chúng ta yêu những người cộng sản, chúng ta cầu nguyện cho họ mau sớm giác ngộ để trở về với chính nghĩa quốc gia dân tộc, nhưng chúng ta không thể yêu cái chủ nghĩa cộng sản gian ác, một chủ thuyết vô thần bất nhân ấy được. Hãy trả lời ngay đi, và hãy thức tỉnh, và hãy hành động ngay hôm nay để cùng với toàn dân đứng lên, các thành phần dân tộc, các sắc tộc, các đảng phái, các phong trào, các tôn giáo, các thanh niên, nam nữ, gìa trẻ, lớn bé, trí thức đến anh nông dân ngu si, dốt nát quê mùa.. . . Phải thống nhất hành động cùng một lúc, đồng bộ và quyết liệt từ Nam, ra Bắc, đến hải ngoại, từ thành thị đến nông thôn, từ phố xá lớn lao, đến hang cùng ngõ hẻm, người người cứ túa ra đường, với tấm lòng vì quê hương, dân tộc, vì đạo giáo với một quyết tâm giải trừ chế độ cộng sản dưới sự hướng dẫn của các nhà tu, những sĩ phu yêu nước lãnh đạo tổ chức, đảng phái, phong trào đứng ra kịp thời và đúng lúc để lãnh đạo quần chúng. Muốn thống nhất, muốn đồng bộ, muốn sức mạnh tổng hợp đứng lên cùng một lúc.Các tu sĩ, các bậc trưởng thượng, các nhà lãnh đạo của các tôn giáo, của các đảng phái, của các phong trào. . . Hãy ngồi lại với nhau chọn một ngày, giờ nào đó thích hợp, gọi là ngày giờ tổng nổi dậy của cả dân tộc, rồi qua lời kêu gọi của Thiên Tử toàn dân hưởng ứng tham gia vào đúng thời gian thiên cơ đã hé lộ cũng đã sắp đến gần. Các báo chí, các đài phát thanh, đài truyền hình, các websites. . . hãy mau chóng loan tin khẩn cấp đó đến cho mọi người dân ở trong nước và hải ngoại đều biết. Để đúng vào ngày giờ như đã qui định, đã thống nhất, đã đồng ý với nhau đưa tin là cứ đúng vào ngày giờ đó toàn dân cứ thế túa ra đường theo dòng người lũ lượt ta đứng lên đấu tranh ôn hòa, bất bạo động, mang tính chất năng động và tích cực, bắt cộng sản phải thoái lui nhường quyền lại cho dân tộc. Với số người đông đảo như thế từ Bắc, vô Trung, tới Nam ở khắp mọi miền đất nước, thì cho dù Hồ Chí Minh có sống lại có dùng cái chuyên chính vô sản tàn bạo đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào thay đổi được tình thế. Tất cả những lũ người gian ác sẽ bị gục ngã trước sức mạnh vũ bão của quần chúng và của đạo giáo đã cương quyết, dũng cảm đồng lòng thống nhất đứng lên. Khi hàng triệu triệu người cùng một lúc, đồng bộ và quyết liệt cứ túa ra đường trên tay cầm lửa, gậy gộc, gạch đá, bom xăng, đuốc, đèn, nến ...vừa đi, vừa hô: Tự do tôn giáo hay là chết Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam - Tham nhũng, bạo tàn phải chấm hết - Trả lại nhà đất cho dân oan - Trả lại đất đai cho các tôn giáo - Bà con ơi ta hãy xuống đường - Dù nguy khó ta vẫn xem thường - Tương lai dân Việt đang đòi hỏi - Đất nước phải đa nguyên, đa đảng - Chứ không phải quái đản như lũ cộng sản - Dân tộc phải có tự do, dân chủ - Cộng sản cản trở là chúng lãnh đủ - Bà con ơi ta hãy xuống đường - Vì quốc nạn dân tộc Việt Nam - Vì Pháp nạn của các tôn giáo - Ta quyết thề trừ khử những kẻ ác, - Bà con ơi hãy mau mau xuống đường. . .
Chúng ta tin tưởng rằng với sức mạnh của cả dân tộc như thế, với khí thế đấu tranh, sục sôi như lửa bỏng, như sóng thần đang dâng lên cao ngất, như trận cuồng phong vĩ đại ào ạt thổi tới như vũ bão sẽ lôi cuốn đi tất cả những chướng ngại, những trở lực. Chắc chắn chúng ta sẽ xua đuổi được quỉ vương, xua tan được bóng đêm tăm tối, u ám của ma quỉ đã, đang dày xéo, đày đọa dân tộc và tôn giáo Việt Nam. Muốn thành công tất cả chúng ta phải biết nhẫn nhục, chịu đựng, đoàn kết, thống nhất, hãy tôn trọng nhau, hãy lấy lòng từ bi, bác ái mà cảm hóa moi kẻ ác. Lấy lòng vị tha mà giáo hóa những kẻ ác đã ăn năn trở về. Hãy lấy tình người mà cư xử với nhau cho phải đạo. Muốn mọi người theo ta, đến với ta, ta phải có tâm vị tha, lòng quảng đại, tình yêu thương, tấm lòng bao dung, độ lượng , tha thứ. . .
Mong toàn dân Việt, tất cả các tu sĩ nam nữ, chúng ta cùng nhau hành động lên tiếng đấu tranh ngay hôm nay.