top of page

ĐỪNG BIẾN TÔN GIÁO THÀNH MỘT GÁNH NẶNG

Phêrô Dương Trọng Văn ngày 1 tháng 9 năm 2024

Tôn giáo, từ bao đời nay, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Nó là nơi chúng ta tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời, nơi chúng ta tìm đến sự an ủi và bình yên. Tôn giáo như một ngọn hải đăng soi sáng trong những đêm tối, như một bến đỗ bình yên giữa biển đời sóng gió.


Thế nhưng, có những lúc, tôn giáo lại trở thành một gánh nặng đè lên vai chúng ta. Thay vì là nguồn an ủi, nó trở thành nỗi sợ hãi. Thay vì là niềm vui, nó lại là nỗi buồn. Điều gì đã khiến cho một món quà thiêng liêng lại trở nên nặng nề đến vậy?


Có lẽ, đó là khi chúng ta quá chú trọng đến hình thức bên ngoài mà quên đi ý nghĩa bên trong. Chúng ta mải mê với những nghi thức, những lễ nghi mà quên đi việc nuôi dưỡng tâm hồn. Chúng ta sợ hãi vi phạm luật lệ, sợ hãi bị phán xét, đến nỗi chúng ta quên mất rằng tôn giáo là tình yêu, là sự tha thứ.


Có lẽ, đó là khi chúng ta biến tôn giáo thành một công cụ để kiểm soát người khác. Chúng ta áp đặt những quan điểm của mình lên người khác, chúng ta phán xét những ai không đồng ý với mình. Chúng ta quên mất rằng tôn giáo là sự tôn trọng sự khác biệt, là sự bao dung.


Tôn giáo không phải là một bộ luật cứng nhắc mà chúng ta phải tuân theo một cách mù quáng. Tôn giáo không phải là một công cụ để ta khẳng định bản thân mình. Tôn giáo là một hành trình tìm kiếm chân lý, là một cuộc đối thoại giữa con người và Thiên Chúa.


Tôn giáo là tình yêu thương. Đó là tình yêu thương vô điều kiện mà Thiên Chúa dành cho chúng ta, và đó cũng là tình yêu thương mà chúng ta cần dành cho những người xung quanh. Tôn giáo là sự tha thứ. Đó là khả năng tha thứ cho bản thân và tha thứ cho người khác. Tôn giáo là sự bình an. Đó là sự bình an nội tâm mà chúng ta tìm thấy khi kết nối với Thiên Chúa.


Trong Phúc âm theo thánh Mác-cô đoạn 7, câu 1 đến câu 23, chúng ta chứng kiến một cuộc đối đầu đầy kịch tính giữa Chúa Giê-su, vị thầy đầy lòng thương xót, và những người Pha-ri-siêu, những người tự xưng là "chuyên gia" về luật pháp. Với bộ mặt đạo đức nghiêm khắc, họ đã biến luật pháp thành một bộ khung cứng nhắc, nhốt chặt con người vào những nguyên tắc khô khan.


Mỗi hành động, từ cách rửa tay đến cách cầu nguyện, đều được đo lường, cân nhắc một cách tỉ mỉ. Nhưng đằng sau vẻ bề ngoài ấy, là một trái tim đã bị mù quáng bởi sự tự tin thái quá. Họ đã biến tôn giáo thành một bộ máy vô hồn, nơi tình yêu thương bị chôn vùi dưới đống luật lệ.


Trước lời dạy chân thành của Chúa Giê-su, những người Pha-ri-siêu cau mày, lắc đầu không đồng tình. Họ vẫn ngoan cố bám vào những quan niệm cũ kỹ của mình. Trái tim họ, đã chai sạn bởi sự tự cao tự đại, không thể nào cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa.


Câu chuyện này không chỉ là một trang sử của quá khứ, mà còn là một tấm gương soi vào sâu thẳm tâm hồn mỗi chúng ta. Liệu chúng ta có đang lặp lại sai lầm của những người Pha-ri-siêu? Có bao giờ chúng ta quá chú trọng đến hình thức bên ngoài mà quên đi ý nghĩa thực sự của đức tin? Có bao giờ chúng ta biến tôn giáo thành một gánh nặng đè lên vai mình thay vì một nguồn an ủi?


Hãy thử tưởng tượng, luật lệ như một chiếc áo giáp nặng nề, kìm hãm chúng ta, khiến chúng ta không thể tự do yêu thương và tha thứ. Còn tình yêu của Chúa Giê-su lại như một chiếc áo choàng ấm áp, bao bọc chúng ta, xoa dịu những nỗi đau và mang đến sự bình yên.


Anh chị em thân mến, hãy để cho tình yêu của Chúa Giê-su làm tan những băng giá trong tâm hồn chúng ta. Hãy dũng cảm từ bỏ những ràng buộc của luật lệ để đón nhận sự tự do của con cái Thiên Chúa. Hãy để cho trái tim chúng ta trở nên mềm mại hơn, để chúng ta có thể yêu thương tha thiết hơn và sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.


Khám phá những chân lý sâu sắc được tiết lộ trong Phúc âm theo thánh Mác-cô đoạn 7, câu 1 đến câu 23,, chúng ta nhận thấy sự đối lập sâu sắc giữa việc tuân thủ luật lệ một cách cứng nhắc và tình yêu thương, lòng trắc ẩn chân thành mà Chúa Giê-su thể hiện. Những người Pha-ri-siêu, bị bó buộc bởi những quan niệm cứng nhắc, đã làm mất đi ý nghĩa sâu xa của Luật lệ. Trái tim của họ, bị mù quáng bởi sự tự tin thái quá, đã không thể cảm nhận được vẻ đẹp và sự giản dị trong thông điệp của Chúa Giê-su.


Liệu trong sâu thẳm tâm hồn, chúng ta có đang tự đánh giá bản thân dựa trên những tiêu chuẩn khắt khe nào không? Có bao giờ chúng ta quá chú trọng đến hình thức bên ngoài mà quên đi việc nuôi dưỡng tâm hồn? Hãy tự vấn lương tâm, chúng ta có đang biến tôn giáo thành một gánh nặng thay vì một nguồn an ủi?


Mong rằng chúng ta, theo lời dạy của Chúa Giê-su, sẽ cố gắng nhìn xuyên qua những lớp vỏ bên ngoài và chạm đến những nỗi đau, những khát khao sâu kín trong tâm hồn mỗi người. Mong rằng chúng ta sẽ tràn đầy lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu, để có thể đồng hành và chia sẻ với những người xung quanh. Và hơn hết, mong rằng chúng ta luôn nhớ rằng tâm linh thực sự không phải là một bộ luật cứng nhắc, mà là một hành trình tìm kiếm tình yêu, sự thật và vẻ đẹp.


Lạy Cha, xin cho chúng con được mở rộng tấm lòng để đón nhận tình yêu vô bờ bến của Cha. Xin giúp chúng con vượt qua những giới hạn của bản thân và khám phá ra những khả năng yêu thương vô hạn trong chính mình. Xin cho chúng con có đủ lòng trắc ẩn để thấu hiểu những nỗi đau của người khác và có đủ can đảm để chia sẻ tình yêu của Cha với mọi người. Chúng con cầu xin, nhờ danh Chúa Giê-su Kitô, Chúa chúng con. Amen.



Comments


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page