MỌI SỰ ĐỀU CÓ LÚC, MỌI VIỆC ĐỀU CÓ THỜI (Ecclesiastes 3:1-8)
Phêrô Dương Trọng Văn ngày 27 tháng 6 năm 2024
"1 Ở dưới bầu trời này, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời:
2 một thời để chào đời, một thời để lìa thế; một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây;
3 một thời để giết chết, một thời để chữa lành; một thời để phá đổ, một thời để xây dựng;
4 một thời để khóc lóc, một thời để vui cười; một thời để than van, một thời để múa nhảy;
5 một thời để quăng đá, một thời để lượm đá; một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn;
6 một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất; một thời để giữ lại, một thời để vất đi;
7 một thời để xé rách, một thời để vá khâu; một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng;
8 một thời để yêu thương, một thời để thù ghét; một thời để gây chiến, một thời để làm hòa."
Sách Giảng Thư đoạn 3, câu 1 đến câu 8 mở ra như một bản nhạc giao hưởng đầy cảm xúc, du dương những giai điệu về nhịp điệu của cuộc sống. Mỗi nốt nhạc là một "thời gian" riêng biệt, mang theo những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ niềm vui hân hoan đến nỗi buồn da diết, từ sự yêu thương nồng nàn đến sự hận thù cay đắng.
Đoạn Kinh Thánh mở đầu với lời khẳng định "Mỗi điều đều có mùa," một quy luật tự nhiên chi phối mọi khía cạnh của cuộc sống. Có mùa để gieo trồng, có mùa để thu hoạch, có mùa để xây dựng, có mùa để phá hủy. Quy luật này mang đến sự an ủi nhất định, giúp ta nhận thức rằng mọi thứ đều có thời gian và trật tự riêng. Niềm vui sẽ không kéo dài mãi mãi, nhưng sau những ngày tháng ảm đạm, bình minh rạng rỡ lại sẽ đến.
Tuy nhiên, ẩn sau sự an ủi ấy là một nỗi buồn man mác, một cảm giác bất lực trước sự vô thường của cuộc đời. Biết rằng mọi thứ đều có giới hạn, ta càng trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại, đồng thời cũng lo âu về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Niềm vui trở nên mong manh hơn, và nỗi buồn cũng trở nên sâu lắng hơn khi ta ý thức được rằng chúng chỉ là những nốt nhạc ngắn ngủi trong bản giao hưởng cuộc đời.
Đoạn Kinh Thánh tiếp tục khai thác những cung bậc cảm xúc khác nhau của con người qua những cặp đối lập như "một thời gian để yêu, và một thời gian để ghét," "một thời gian để cười, và một thời gian để khóc." Tình yêu và hận thù, niềm vui và nỗi buồn, tất cả đều là những trải nghiệm không thể thiếu trong cuộc sống. Chúng ta nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu, niềm hân hoan của tiếng cười, nhưng cũng phải đối mặt với cay đắng của hận thù, tủi nhục của nước mắt.
Câu Kinh Thánh "một thời gian để im lặng, và một thời gian để nói" như chạm vào trái tim mỗi người. Có những lúc, lời nói trở nên thừa thãi, khi nỗi buồn hay niềm vui khiến ta nghẹn ngào không thể thốt lên lời. Nhưng cũng có những lúc, im lặng là sự phản bội, khi lời nói là công cụ duy nhất để ta bày tỏ cảm xúc và kết nối với người khác. Đoạn văn nhấn mạnh tầm quan trọng của sự cân bằng giữa im lặng và nói, giữa lắng nghe và chia sẻ, giữa nội tâm và thế giới bên ngoài.
Có lẽ câu hay nhất trong đoạn Kinh Thánh này là "một thời gian để ném đá đi, và một thời gian để gom đá lại." Những viên đá tượng trưng cho những gánh nặng, những ký ức và trải nghiệm trong quá khứ. Có những viên đá ta cần ném bỏ, những điều tiêu cực và tổn thương cần được gạt bỏ để ta có thể bước tiếp. Nhưng cũng có những viên đá ta cần gom lại, những kỷ niệm đẹp đẽ và bài học quý giá cần được trân trọng và lưu giữ.
Sách Giảng Thư đoạn 3, câu 1 đến câu 8 vẽ nên một bức tranh cuộc sống đầy màu sắc, với những mảng sáng tối đan xen nhau. Niềm vui và nỗi buồn, yêu thương và hận thù, tất cả đều là những nốt nhạc tạo nên bản giao hưởng cuộc đời. Ta cần trân trọng từng khoảnh khắc, dù là vui hay buồn, vì mỗi nốt nhạc đều mang theo ý nghĩa riêng. Hãy sống trọn vẹn từng giây phút, yêu thương hết mình, và học cách buông bỏ những gì không còn tốt đẹp. Hãy để bản giao hưởng cuộc đời của bạn vang lên những giai điệu du dương, đầy cảm xúc và ý nghĩa.
Comments