top of page

LÁ THƯ TỪ CHIẾN TRƯỜNG

Phóng viên Đà Nẵng - Liên Hiệp Hội, ngày 14 tháng 4 năm 2024

Dưới màn đêm mịt mù, nơi chiến trường khốc liệt, những viên đạn pháo gầm rú như tiếng gào thét của tử thần, một người lính trẻ lặng lẽ ngồi bên đống lửa bập bùng, ánh lửa yếu ớt soi bóng lên khuôn mặt anh, hiện rõ những nét mệt mỏi, sầu muộn. Bức thư trong tay anh, từng dòng chữ nắn nót, thấm đẫm tình yêu thương và nỗi nhớ nhung, là cầu nối duy nhất giúp anh kết nối với người con gái anh yêu thương - người con gái đang ở xa, bình yên trong vòng tay gia đình, nơi không có tiếng bom đạn, không có mùi thuốc súng.


"Tình hình tại đây thật sự nghiêm trọng," anh viết, "Ngày nào bọn anh cũng lãnh đủ các loại đạn pháo của đối phương. Ngày nào cũng có người chết và bị thương. Đông Hà giờ đây như một đống đổ nát, lính chỉ còn có lính, bọn anh phải liên tục theo dõi và quan sát, mắt cứ căng tròng dù rất thèm cơm ngủ. Vì chỉ trong nháy mắt, có thể đồng đội hoặc chính anh phải vào giấc ngủ thiên thu."


Từng câu chữ như đè nặng lên tâm hồn người đọc, vẽ nên bức tranh bi thương về cuộc sống của những người lính nơi chiến trường. Họ phải đối mặt với nguy hiểm rình rập từng giây từng phút, chứng kiến cảnh đồng đội hy sinh, và luôn sống trong nỗi lo âu, sợ hãi. Nhưng, giữa những gian khổ, hiểm nguy, tình yêu thương vẫn là ngọn lửa sưởi ấm trái tim họ.


"Dường như khi con người ta ở vào chốn nguy hiểm nhất thì lại không biết sợ em ạ," anh viết tiếp. "Dăm ba thằng bạn vừa cười vừa hát nghêu ngao, bình dị đến lạ thường, có lẽ bọn anh đã chấp nhận, vì đã là lính thì buồn triền miên."

Nụ cười và tiếng hát của những người lính giữa bom đạn như một lời thách thức với tử thần, một bản nhạc bi tráng về cuộc sống và cái chết. Họ biết rằng, ngày mai có thể không còn, nhưng họ vẫn chọn đối mặt với nguy hiểm, bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ những người họ yêu thương.


"Phía bên kia con sông là thù, bên này sông là bạn và đạn pháo cứ đổi trao như một bài nhạc hòa tấu nổi tiếng của thần chết, âm điệu sao tẻ nhạt buồn tê tái, nhưng cứ vu vơ mãi bên tai, khơi gợi những ký ức hình ảnh về em, và mùi thuốc súng cứ làm tâm trí anh quay cuồng," anh viết.


Tiếng bom đạn trở thành bản nhạc bi thương, mùi thuốc súng gợi nhớ về người con gái anh yêu, về những ngày tháng bình yên bên nhau. Trái tim người lính trẻ nhoi nhói, nhớ nhung da diết, khao khát được trở về, được ôm người con gái mình yêu thương vào lòng.


"Rời ghế nhà trường không lâu thì nay anh đã xa em, những ngày tháng chúng ta bên nhau tập ngắn ngủi làm sao, nhưng đẹp như một bức tranh cô đọng từ nơi tuyệt trần nhất của thế gian. Chùm phượng vĩ của tuổi học trò giờ còn đâu. sự ngây thơ của em bây giờ được đổi lại bằng u sầu phiền muộn, khi ánh mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng luôn tuôn lệ nhòa vì anh đã vào cuộc gian nan."


Tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng giờ chỉ còn là ký ức xa xăm. Chiến tranh đã cướp đi tuổi trẻ, cướp đi sự bình yên, để lại những vết thương lòng khó phai. Ánh mắt người con gái anh yêu, từng ánh lên niềm vui, giờ đây chỉ còn u sầu, phiền muộn.


Bức thư kết thúc bằng lời hứa hẹn về một ngày đoàn tụ, về một tương lai tươi sáng, nơi tiếng bom đạn không còn, nơi chỉ có tiếng cười và hạnh phúc. Lời hứa hẹn ấy như tia sáng hy vọng, giúp người lính trẻ vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, để chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ người con gái mình yêu thương.




Kommentarer


Featured Posts
Recent Posts
Search By Tags
Follow Us
  • Facebook Classic
  • Twitter Classic
  • Google Classic
bottom of page